Thủ đô, nhà họ Hàn.
Trên một xích đu, có một người thanh niên tác phong nhanh nhen, khí chất tao nhã nằm ở bên trên.
Trong tay anh ta có một con chim sơn ca ríu rit, không ngừng kêu.
Mà trong mắt người thanh niên đều là yêu thích.
“Phut!”
Lúc này tay người thanh niên dùng lực, trực tiếp bóp con chim này thành thịt nát.
Một giây trước còn yêu thích, một giây sau liền đánh mất sinh mệnh, khiến người ta không thể tường tượng.
Mà người bên cạnh anh ta, giống như đã quen rồi, thậm chí không ai nhìn nhiều một cái.
Người thanh niên này là tài tuấn của nhà họ Hàn, Hàn Cửu Thiên, võ tông đứng trên Tô Vũ.
“Cậu chủ.” Lúc này, một người giúp việc dung mạo như thiên tiên đi tới.
Cô ta nhìn thoáng qua máu loãng trong tay Hàn Cửu Thiên, không khỏi giận dữ nói: “Cậu chủ, đây là sủng vật thứ năm cậu giết rồi.”
Đôi mắt Hàn Cửu Thiên như nước, dịu dàng tới mức đáng sợ.
Anh ta giận dữ nói: “Ba từng nói sinh ra trong thế gia lớn, trái tim phải cứng hơn tàng đá, nếu không sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng bất cứ lúc nào.”
“Thủy Nga, cô nói xem bây giờ tôi làm được không?” Hàn Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn người giúp việc này nói.
Thủy Nga lắc đầu, nói: “Tôi không biết, nhưng tôi Vĩnh viễn ủng hộ quyết định của cậu chủ.”
Hàn Cửu Thiên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi còn chưa làm được, Thúy Nga, cô biết sao không?”
Thủy Nga vẫn lắc đầu như cũ, nói: “Tâm tư của cậu chủ, một người giúp việc như tôi sao có thể đoán được.”
“Tôi nói tôi còn kém xa lắm.” Hàn Cửu Thiên đứng dậy khỏi xích đu: “Biết tại sao không?”
Thủy Nga vẫn lắc đầu,
Trong mắt Hàn Cửu Thiên xuất hiện rét lạnh.Anh ta giận dữ nói: “Bởi vì cô còn sống.”
Cơ thể Thúy Nga cứng đó, cô ta vội vàng quỳ trên đất, nói: “Nếu cậu chủ muốn giết tôi, không cần cậu tự mình ra tay.”
Hàn Cửu Thiên xua tay áo, giận dữ nói: “Đối với cô, tôi luôn không nỡ ra tay.”
Sau đó Hàn Cửu Thiên nở nụ cười ấm áp, nói: “Tim tôi có chuyện gi?”
Thủy Nga đứng dậy, cô ta đưa di động cho Hàn Cửu Thiên.
Nội dung trên di động, đúng là về Tấn Trạm.
“Người trẻ tuổi tên Tần Trạm này, gần đây rất nổi tiếng trong giới võ đạo.” Thủy Nga nói.
Hàn Cửu Thiên gật đầu, nói: “Đại tông sư bát phẩm, chiến thắng một võ tông, đúng là nhân tài hiểm gặp, cậu ta chưa chắc sẽ thua Tô Vũ. Dưới điều kiện ngang nhau, tôi nghĩ Tấn Trạm này là một nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất.”
Thủy Nga cười nói: “Anh ta cũng không thể sánh bằng cậu chủ! Cậu chủ sáu tuổi đã có thể tay không đánh hổ, lễ trường thảnh mười tám tuổi, đã giết được một võ tông, sao Tần Trạm này có thể so được?”
Hàn Cửu Thiên chỉ cười, không phản bác”Mòi mắt chờ mong di.” Hàn Cửu Thiên chắp tay ở sau lưng: “Trái lại tôi rất chờ mong Tấn Trạm này trường thảnh dần.”
Hiệp hội võ đạo thủ đô.
Nơi này có ngục giam đặc biệt, dùng để giam giữ võ đạo giả vô cùng hung ác.
Mà sâu nhất trong ngục giam, nghe nói giam giữ một vị thực lực ngập trời, rất khủng bố.
Đương nhiên đây chỉ là lời đồn, bởi vì phía trên ha lệnh, bất cứ kẻ nào cũng không thể tiến vào nơi sâu nhất đó.
“Bái kiến Chu quốc sư” Hai thảnh viên của hiệp hội võ đạo thủ đô khom người nói.
Chu Định liếc mắt nhìn bọn họ, nói: “Đưa chia khóa phòng Tô Phát cho tôi.”
“Chuyện này…” Hai người phụ trách tạm giam đưa mắt nhin nhau, giống như không biết phải làm sao.
“Sao thể, mệnh lệnh của Chu quốc sư các anh không nghe sao?” Tô Vũ ở bên cạnh thản nhiên nói: “Có cần gọi điện cho ngục trường hoặc hội trưởng hiệp hội của các anh không?”
Hai người nghe thấy thế, vội vàng khom người nói: “Không không không, Chu quốc sư, cậu chủ Tôi, tôi lập tức tìm cho hai người.”
Một lát sau, trên tay bọn họ có một chiếc chia khóa.
Chu Định nhanh chóng rời đi, Tô Vũ theo sát phía sau.
“Sư phụ, ngài nói xem truyền thuyết đó là thật sao?” Trên đường tới nhà tù của Tô Phát, Tô Vũ nhìn sâu ngục giam hỏi.
Chu Định lắc đấu nói: “Không ai biết, cho dù là sư phụ, cũng không có quyền hạn chạm vào.”
“Ngay cả sư phụ cũng không biết sao?” Tôi Vũ không khỏi giật mình.
Chu Định chậm rãi nói: “Nghe nói người này là người duy nhất có thể đối kháng với lực lượng hiện đại, năm đó từng ổn định nhiều trận chiến loạn, thực lực khủng bố tới mức không thể tưởng tượng nổi.”
Tô Vũ cười nói: “Nghe đồn thế, trên thế giới này còn người như thế sao? Cho dù là hóa cảnh cũng không làm được đúng không?”
Chu Định lắc đầu, không nói gì.
Rất nhanh, hai bọn họ tới phòng giam của Tô Phát. Sau khi mở cửa ra, Tô Vũ lập tức giận tím mặt.
Bởi vì Tô Phát ở trong phòng giam, chẳng những không chịu trừng phạt, thậm chí còn hơi sung sướng. Lúc này Tô Phát đang ngồi trước bàn, nghiên cứu một bộ sách dạy đánh cờ.
“Con mẹ nó là người nào sắp xếp!” Tô Vũ lập tức giận tim mặt, anh ta xông tới trước mặt Tô Phát, đạp đổ bàn, lạnh giọng nói: “Lão già chết tiệt, ông sống đúng là thoải mái!”
Trên mặt Tô Phát không có chút kinh hoảng, vẻ mặt lạnh nhạt.
Tô Vũ thấy thế, lại càng phẫn nộ hơn, anh ta đạp ngã Tô Phát, sau đó là một trận quyền đấm cước đả.
Một lát sau, Tô Phát đã đẩy người là máu.
Một ông cụ tám mươi tuổi, lúc này gặp phải hoàn cảnh như thế, khiến người ta nhìn mà chua xót.
“Lão già kia, nếu lại không giao đổ ra đây, tôi giết ông!” Tô Vũ nghiến răng nghiên lợi nói: “Tôi sẽ hành hạ ông từng chút tới chết!”
Tô Phát không hoảng sợ, trái lại cười phá lên.
“Lão già kia, ông cười cái gì chứ?” Tô Vũ giận dữ nói.
“Ông nội cậu đều không phải đối thủ của tôi, sao tôi có thể sợ một văn bối như cậu?”
Lời nói của Tô Phát suy yếu, nhưng khí thế không giảm.
Tô Vũ tát lên mặt Tô Phát một cái, cười mia nói: “Nếu ông nội của tôi không phải đối thủ của ông, sao năm đó có thể đuổi ông rời khỏi thủ đô? Khiến ông rơi vào cảnh chó nhà có tang? Ông nói đi, nói đi!”
Tô Vũ dùng chân không ngừng đá vào đầu cụ Tô, anh ta nắm giữ lực đạo vừa đủ, sẽ không giết chết cụ Tô, nhưng khiến ông ta toàn thân đau đớn.
Cụ Tô vẫn không rên một tiếng, thậm chí không thấy đau đớn chút nào.
“Được, ông không nói đúng không.” Tô Vũ nở nụ cười mia: “Còn ba tháng, đó là ngày ước định với Tân Trạm, đến lúc đó tôi sẽ để ông tận mắt thấy tôi giết cậu ta thế nào! À.. Đúng rồi, còn đứa cháu gái Tô Uyên của ông nữa, tôi muốn ông tận mắt nhìn thấy tôi lăng nhục cô ta thể nào!”
“Tránh ra!” Chu Định xua tay.
Ông ta đi tới trước mặt cụ Tô, khom người nói: “Ông Tô, năm đó tên của ngài như sấm bên tai, nói ra ông còn là thần tượng của tôi.”
Cụ Tô im lặng không nói, thậm chí nhắm mắt lại.
Chu Định không vội hoàng hốt, tiếp tục nói: “Với bàn lĩnh của ông, tùy tiện đều có thể xưng bả một phương, cần gì phải chịu khổ như thế? Huống chi gia chủ Tôi còn là anh em ruột của ông.
Tô Phát vẫn không nói gì.
Chu Định thờ dài, nói: “Chuyện này tôi quyết định, chỉ cần ông giao đổ, nhà họ Tô chẳng những sẽ không coi ông là địch, còn cho ông trở lại thủ đô, thế nào?”
Lúc này, cuối củng cụ Tô cũng mờ mắt.
Ông ta há miệng tho dốc, giống như có lời muốn
Chu Định thấy thế, vội vàng dán sát lại gần. nói.
Mà khi ông ta dán sát mặt tới gần Tô Phát, Tô Phát phun nước bọt lên mặt ông ta.