Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 287: Chương 287




Sắc mặt Nhan Như Ngọc cực kỳ khó coi, Hoàng tông chủ này đến quấy rối không phải chỉ mới lần một lần hai.

Thực lực của Vô Nhai Tông vượt xa Lĩnh Đông Môn, hơn nữa có nhà họ Tô chống lưng, vì vậy ở cả Thanh Nguyên gần như không có ai dám trêu chọc.

Hoàng tông chủ ngoài mặt nói là hợp tác để phát triển, nói trắng ra là muốn chiếm đoạt Lĩnh Đông Môn, sẵn tiện chiếm lấy Nhan Như Ngọc, nạp làm vợ bé mà thôi.

“Nhan môn chủ, cái suối linh của cô bị không biết bao nhiêu người mơ ước.” Hoàng tông chủ tiếp tục nói: “Theo tôi được biết, Lĩnh Đông Môn các người không thể làm gì cái suối linh này đúng không? Chi bằng cùng thăm dò với Vô Nhai Tông chúng tôi, nếu có bảo bối gì, chúng ta chia đôi!” Sắc mặt Nhan Như Ngọc lập tức thay đổi, cô ta sợ nhất chính là Hoàng tông chủ để ý tới suối linh!

Phải biết, bên dưới đáy suối chính là tinh khí tích góp từng tí một trong mười năm, nếu như bị Hoàng tông chủ biết, có lẽ sẽ trực tiếp bị cướp sạch! Thời gian mười năm liền uống phí!

“Nhan môn chủ, hình như cô rất căng thẳng thì phải?” Hoàng tông chủ bỉ ổi nói: “Lúc Nhan môn chủ căng thẳng cũng xinh đẹp như vậy.” Vừa nói, Hoàng tông chủ vừa đưa tay chộp tới bàn tay nhỏ bé của Nhan Như Ngọc.

Nhan Như Ngọc biến sắc, vùng vẫy muốn tránh thoát, lại phát hiện sức của Hoàng tông chủ rất lớn, căn bản không tránh đượ!

c “Thả môn chủ của chúng tôi ra!” Đông đảo đệ tử của Lĩnh Đông Môn nhanh chóng tiến lên một bước, lớn tiếng quát lớn.

Hoàng tông chủ lườm bọn họ, hừ nhẹ nói: “Một đám cá thối tôm nát cũng dám kêu gào trước mặt tôi? Không muốn sống nữa hå!” “Hoàng tông chủ, tuy rằng anh mạnh nhưng vẫn không phải là đối thủ của nhiều người chúng tôi, vẫn nên bỏ tay ra đi.” Trưởng lão Lĩnh Đông Môn lẳng lặng nói.

Lúc này Hoàng tông chủ cười phá lên, bỗng dưng gã ta đưa tay ra, một chưởng đập vào ngực trưởng lão!

Trưởng lão này lập tức phun máu, liên tục lùi lại!

“Họ Hoàng kia, anh khinh người quá đáng!” Đông đảo đệ tử tiến lên một bước, rất có ý muốn ra tay.

“Đừng nóng nảy.” Lúc này Hoàng tông chủ cười nhạt: “Tôi khuyên các người nhìn bên ngoài một chút rồi quyết định cũng chưa muộn.” Nghe thấy lời này, trưởng lão vội vàng cử người ra ngoài cổng xem xét.

Một lát sau, đệ tử trở về, sắc mặt cậu ta khó coi nói: “Lĩnh Đông Môn bị mấy trăm người bao vây rồi!” “Cái gì?!” Đám người trưởng lão lập tức biến sắc.

Sắc mặt của Nhan Như Ngọc cũng lập tức trở nên khó coi!

“Hoàng tông chủ làm vậy là có ý gì?” Nhan Như Ngọc lạnh giọng nói.

Hoàng tông chủ uống một ngụm trà, cười nhạt nói: “Nhan Như Ngọc, tôi đã tới tìm cô rất nhiều lần rồi, nhưng mãi mà cô vẫn không cho tôi một câu trả lời. Hôm nay ý đồ của tôi rất rõ ràng, hoặc là quy phục Vô Nhai Tông chúng tôi, hoặc là Vô Nhai Tông chúng tôi sẽ đạp nát cánh cổng này của cô!” Nhan Như Ngọc nghiến răng nói: “Hoàng tông chủ, anh đừng ép tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!” “Báo cảnh sát?” Hoàng tông chủ phun nước.

Gã ta cười ha ha nói: “Nhan Như Ngọc, cô bị chập mạch hả? Cô có thể thử xem, để coi cảnh sát có quản đám các người hay không!” Sắc mặt Nhan Như Ngọc càng lúc càng khó coi, Vô Nhai Tông có nhà họ Tô làm chỗ dựa, không có ai dám quản chuyện của bọn họ!

“Tôi chỉ cho cô năm phút để cân nhắc” Hoàng tông chủ lạnh giọng nói: “Nếu năm phút sau tôi không nhận được câu trả lời sẽ đạp nát tông môn của các người!” Lúc này bên dưới đáy nước, Tần Trạm và người xương khô kia đang đánh nhau.

“Răng rắc!” Người xương khô lại bị đánh nát, rồi lại tụ lại thành hình.

“Mau rời khỏi đây đi!” Người xương khô kia lạnh lùng nói: “Nếu không đợi linh lực của cậu hao hết chính là giờ chết của cậu!” Tần Trạm lau mồ hôi trên trán, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Còn đánh tiếp như vậy nữa, chỉ sợ anh thật sự phải bỏ mạng lại đây. Nhưng nếu cứ buông tha như vậy, Tần Trạm hoàn toàn không cam lòng! Lần này không lấy, sau này chỉ sợ sẽ rơi vào tay người khá!

c “Hửm?” Đúng lúc này, đột nhiên Tần Trạm cảm thấy có gì đó không bình thường.

Tuy rằng người xương khô này tụ lại hết lần này tới lần khác, nhưng sau mỗi lần tụ lại, cơ thể của gã sẽ yếu hơn một chút.

Tuy rằng chuyện này không rõ ràng lắm, nhưng Tần Trạm vẫn có thể cảm giác được.

“Lạ thật.” Tần Trạm sờ cằm: “Thứ này căn bản không có sinh mệnh, chỉ dựa vào một đám thần thức điều khiển, sao lại yếu đi dần dần chứ?” “Chẳng lẽ là vì trận pháp này?” Tần Trạm vỗ đầu một cái, bỗng nhiên hiểu ra!

Người xương khô này, e rằng là cùng tồn tại với Sát Trận này!

Nói cách khác, bất kể Tần Trạm giết gã bao nhiêu lần, chỉ cần Sát Trận không phá, gã sẽ không ngừng tụ lại!

Sở dĩ lần sau yếu hơn lần trước một chút, nguyên nhân cũng rất đơn giản, chính là vì Sát Trận này trong chiến đấu cũng bị tàn phá một chút!

“Mau rời khỏi đây!” Trong miệng người xương khô vẫn không ngừng quát lớn.

“Tôi hiểu rồi!” Tần Trạm nhếch môi cười, cơ thể anh đột ngột nổi lên, đứng phía trên Sát Trận.

Sau đó, trong tay anh thoắt cái xuất hiện kiếm thanh đồng, mũi kiếm chỉ thẳng vào Sát Trận!

Người xương khô kia lập tức có chút sợ hãi, gã lạnh như băng nói: “Chàng trai trẻ, cậu muốn làm gì!” Tần Trạm nhếch môi cười nói: “Sao ông lại căng thẳng như vậy?Xem ra tôi đoán không sai.” “Chàng trai trẻ, cậu muốn làm gì!” Người xương khô kia gào khản cả giọng.

Tần Trạm cười lạnh nói: “Không làm gì cả, chỉ là muốn phá hủy Sát Trận này mà thôi!” “Cậu dám!” Người xương khô giận tím mặt, gã cầm đao thép lao đến!

Sao Tần Trạm có thể cho gã cơ hội này, đưa tay chính là Đệ Nhất Trảm của Chu Thiên Thập Tam Trảm!

Một luồng khí khổng lồ bổ đôi linh thủy, hung hăng hướng về phía Sát Trận kia!

“Keng!” Sát Trận lập tức run rẩy mấy cái, mà cơ thể của người xương khô kia cũng lùi lại mấy bướ!

c “Cậu dám, cậu dám!” Người xương khô giận dữ, nhưng không thể nào ngăn cản.

Tần Trạm chém từng kiếm lại từng kiếm vào Sát Trận này, trọn vẹn mười tám kiếm! Đại trận phát ra một tiếng vang thật lớn, âm ầm sụp đổi “ÁI” Trong mồm người xương khô kia lập tức phát ra từng trận gào rú, thân hình bất diệt của gã bắt đầu nát bấy từng chút, tất cả xương cốt hóa thành bột mịn, trực tiếp hòa vào trong suối nướ!

c Nỗi lo lắng trong lòng Tần Trạm cuối cùng cũng rơi xuống.

Anh hưng phấn nói: “Cuối cùng cũng giải quyết xong, Cổ Thụ Tiên Thiên này là của mình rồi!

Bên trên, năm phút đã trôi qua.

“Nhan môn chủ, cô suy nghĩ thế nào rồi? “Hoàng tông chủ lạnh mặt nói.

Nhan Như Ngọc sắc mặt khó coi, nhưng cô ta vì bảo vệ Lĩnh Đông Mönlib chí có thế thóa hiệp nói: “Tôi nhận lời anh là được.” Hoàng tông chủ cười ha ha nói: “Sớm như vậy không phải là được rồi hải” Nói xong, gã ta đưa tay kéo Nhan Như Ngọc vào ngực.

Nhan Như Ngọc vô cùng kháng cự, điều này khiến Hoàng tông chủ rất không vui.

Gã ta lạnh lùng nói: “Sao vậy, cô đổi ý hả?” “Không có không có.” Nhan Như Ngọc sắc mặt khó coi noi.

Trong lòng cô ta không ngừng câu nguyện: Tuyệt đối đừng đụng vào suối linhI Nhưng việc đời thường như thế, càng sợ cái gì thì cái đó càng đến.

Hoàng tông chủ cười hì hì nói: “Nghe nói suối linh này chính là thánh vật tự nhiên, chi bằng Nhan môn chủ cùng tôi xuống dưới tìm hiểu ngọn ngành, thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.