Nhan Như Ngọc sửng sốt một giây, sau đó hét lên một tiếng!
“Á.” Nhan Như Ngọc liều mạng che cơ thể của mình, hoảng sợ nói: “Anh là ai! Sao lại xuất hiện ở đây!” Tần Trạm quay mặt sang một bên, nói như thật: “Tôi thấy dưới đáy nước này có bảo bối nên nhảy xuống xem thử, không ngờ là có bảo bối thật.” Sắc mặt Nhan Như Ngọc thay đổi liên tục, sau đó cô ta tức giận nói: “Nói vậy số tinh khí kia là bị anh lấy trộm rồi hả?” Tần Trạm gật đầu nói: “Đúng vậy, không thể không nói, tuy rằng trận pháp này được bố trí thô ráp, nhưng ý tưởng rất cao mình đấy.” Nghe thấy lời này, Nhan Như Ngọc lập tức bật khóc.
“Nè, tôi nói này cô khóc cái gì chứ?” Tần Trạm lập tức có chút bất đắc dĩ, anh quay người lại, lại thấy cơ thể như ngọc dương chi của Nhan Như Ngọc.
Lúc này Nhan Như Ngọc đã chẳng quan tâm đến đến cơ thể, cô ta căm tức nhìn Tần Trạm nói: “Anh có biết đó là tâm huyết mười năm của tôi hay không, mười năm! Bây giờ bị anh làm hỏng cả rồi!” Nói xong, cô ta lại òa khóc.
Tần Trạm gãi đầu một cái, có chút xấu hổ nói: “Nói vậy, cô chính là môn chủ của Lĩnh Đông Môn hả?” Nhan Như Ngọc không trả lời, khí thế trên người cô ta đột nhiên dâng lên, trong mắt tràn đầy thù hận.
“Tôi muốn giết anh!” Nhan Như Ngọc hét lên một tiếng, cô ta đưa tay chộp tới Tần Trạm!
Cơ thể Tần Trạm khẽ nghiêng đi, thuận tay tóm lấy cổ tay của Nhan Như Ngọc.
Nhan Như Ngọc dốc sức liều mạng giãy giụa, lại phát hiện ta Tần Trạm như kìm sắt giữ chặt lấy cô ta, căn bản không thể động đậy!
Điều này khiến Nhan Như Ngọc chấn động, phải biết cô ta chính là một vị võ tông nhất phẩm, đưa mắt nhìn khắp nước cũng thuộc nhóm đứng đầu!
Ở trước mặt người trẻ tuổi này, cô ta lại phát hiện mình không hề có sức chống trả!
“Đừng suy nghĩ nữa.” Tần Trạm nói: “Đây là dưới nước, thực lực của cô giảm mạnh, không phải là đối thủ của tôi.” “Cả hai đều ở dưới nước, có gì khác biệt sao?” Nhan Như Ngọc lạnh giọng nói.
Tần Trạm cười đáp: “Áp lực dưới nước với tôi mà nói không có bất kỳ ảnh hưởng gì, nhưng với cô thì lại khác.” Nhan Như Ngọc cắn răng, nói: “Có giỏi thì anh giết tôi đi, nếu không đợi tôi lên bờ rồi nhất định sẽ lấy mạng anh!” “Cô nghĩ nhiều rồi.” Tần Trạm cười nói: “Cho dù hiện tại đang ở trên bờ, cô cũng không phải là đối thủ của tôi.” Nhan Như Ngọc nghe vậy, lập tức lòng như tro tàn.
Cô ta gắt gao trừng Tần Trạm, trong mắt gần như toát ra tơ máu.
Bởi vì ở dưới nước nên Tần Trạm không nhìn thấy nước mắt của cô ta, nhưng chắc hẳn là cô ta đang khóc.
“Haiz.” Tần Trạm thở dài: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ đền bù tổn thất cho cô.” “Đền bù tổn thất? An lấy cái gì mà đền bù!” Nhan Như Ngọc hét khàn cả giọng.
Tần Trạm lật lòng bàn tay, Cổ Thụ Tiên Thiên lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay anh.
“Đây chính là căn nguyên của suối linh.” Tần Trạm thản nhiên nói: “Chính vì nó nên con suối này mới có tác dụng kỳ diệu như vậy.” Nhan Như Ngọc sững sờ, cô ta khiếp sợ nhìn Tần Trạm: “Đồ dưới đáy nước, anh lấy được rồi hả?” “Đúng vậy.” Tần Trạm gật đầu nói.
Nhan Như Ngọc kinh ngạc đầy mặt, phải biết cô ta đã dùng vô số biện pháp cũng không thể xâm nhập đáy nước! Cả thứ được giấu bên dưới là gì cô ta cũng không biết!
“Anh làm thế nào vậy?” Nhan Như Ngọc kinh ngạc hỏi.
Tần Trạm cười nói: “Thì đưa tay lấy thôi. Nếu như tôi không đến, các người cũng không thể lấy được thứ này, đặt ở đó đúng là phung phí của trời.” “Để đền bù cho cô, tôi có thể để cô cùng ngộ đạo trước cây Cổ Thụ Tiên Thiên này.” Tân Trạm tiếp tục nói.
Ngộ đạo, từ này có lẽ giới võ đạo hơi lạ lẫm, nhưng ở giới tu tiên lại là một từ nghe nhiều đến quen.
Cảnh giới của một người được xác định bởi giới hạn sức mạnh của người đó.
Không biết có bao nhiêu người kẹt lại ở một giai đoạn nào đó, cố gắng cả đời cũng không thể nào vượt qua, đó chính là nguyên nhân mà cảnh giới không thể tăng lên.
Mà Cổ Thụ Tiên Thiên chính là thánh vật để gia tăng cảnh giới.
Ánh mắt của Nhan Như Ngọc không tự chủ sáng lên. Nhưng rất nhanh, ánh sáng trong mắt cô ta liền phai nhạt.
“Sao vậy, cô không muốn à?” Tần Trạm liếc mắt nói: “Tinh khí mà cô hấp thu căn bản không thể nào sánh bằng cây Cổ Thụ Tiên Thiên này.” Nhan Như Ngọc vẻ mặt thù hận nhìn chằm chằm Tần Trạm, nói: “Không còn kịp nữa! Tôi rất cần số tinh khí này để đột phá, bây giờ tinh khí bị anh hấp thu, tôi không còn cơ hội nữa.” “Có ý gì?” Tần Trạm không hiểu hỏi. “Không liên quan gì đến anh!” Nhan Như Ngọc cắn răng nói: “Thả tôi ra!” Lúc này Tần Trạm mới thả tay ra, nói: “Nếu cô cảm thấy không hài lòng, tôi còn có thể đưa cô mấy viên thuốc.” Nhan Như Ngọc không nói gì, cô ta giống như mỹ nhân ngư, uốn người bơi lên mặt nước.
Tần Trạm cũng không ở lại dưới đáy nước, theo sát phía sau, chẳng mấy chốc đã đi tới mặt nước.
“Không biết lần này môn chủ phải bế quan bao lâu.” “Nhiều nhất một đêm, cũng chỉ có thời gian một đêm” Mấy vị trưởng lão đều bàn tán, trong mắt có vài phần nghiêm túc.
Đúng lúc này, Nhan Như Ngọc từ dưới nước trồi lên.
“Môn chủ?” Mấy vị trưởng lão lập tức sững sờ: “Nhanh như vậy sao?” Không đợi Nhan Như Ngọc trả lời, Tần Trạm cũng thò đầu lên theo.
Mấy vị trưởng lão quay sang nhìn nhau.
Sao ở đây còn có một người đàn ông?
“Anh là ai!” Mấy trưởng lão nhanh chóng phản ứng lại, bọn họ tiến lên một bước, chặn đường Tân Trạm.
Tần Trạm không để ý tới, nói với Nhan Như Ngọc: “Nói rõ có chuyện gì đi chứ! Nếu tôi tạo thành phiền phức gì cho cô, vậy tôi chỉ có thể nói một câu thật xin lỗi.” Nhan Như Ngọc hừ lạnh một tiếng, cô ta mặc quần áo vào, xoay người bỏ đi.
Tần Trạm thở dài, anh thấp giọng nói thầm: “Tạm thời ở lại đây một đêm đi, sẵn tiện nghiên cứu cây Cổ Thụ Tiên Thiên này.” “Cuối cùng anh là ai!” Mấy vị trưởng lão kia giận tím mặt, thấy Tần Trạm không nói lời nào, bọn họ sải bước về trước, quơ quyền tới!
“Ầmf” Sau khi nắm đấm của bọn họ đụng vào cơ thể Tần Trạm, Tần Trạm lại không hề lung lay chút nào, ngược lại chấn bọn họ tới cổ tay đau nhứ!
c Tần Trạm nhìn bọn họ một cái, cười nói: “Các người chỉ có tu vi đại tông sư, không tổn thương được tôi đâu, tránh ra.” Mấy người liếc mắt nhìn nhau một cái, lúc này hét lớn một tiếng: “Xem ta thi triển thuật pháp!” “Đáng ghét.” Tân Trạm vung tay lên, tung ra mấy cái tát.
Mấy vị trưởng lão này còn chưa kịp thi triển thuật pháp đã bị đánh tới hôn mê bất tỉnh.
Tần Trạm tiến vào đình viện của Lĩnh Đông Môn, may mà nơi này vẫn ` còn nhiều phòng trống, Tần Trạm tùy ý chọn một phòng, tạm thời ở lại.
Mà lúc này Nhan Như Ngọc đang ở trong phòng, trên mặt đầy vẻ ưu sâu.
Cô ta đứng trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trong, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ mình phải gả cho Hoàng tông chủ kia thật ư?” Trong đầu cô ta không tự chủ hiện lên gương mặt xấu xí của Hoàng tông chủ, dạ dày lập tức nhộn nhạo.
“Hay là nhờ người trẻ tuổi kia giúp đỡ?” Nhan Như Ngọc nhớ tới Tân Trạm, nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị cô ta gạt bỏ.
Hoàng tông chủ có Sử Lục Nham chống lưng, Sử Lục Nham lại là người của gia tộc phụ thuộc vào nhà họ Tô.
Theo quan điểm của Nhan Như Ngọc, Tân Trạm nhất định không dám đắc tội Sử Lục Nham, thậm chí là nhà họ Tô.