Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 299: Chương 299




Sắc mặt Lưu Chí Viễn lập tức thay đổi, bị người khác xem thường như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên.

Quan trọng nhất là, mục đích chủ yếu gã ta tới tìm Tần Trạm là để giẫm Tần Trạm nhập thế trước mặt người trong thiên hạ, nếu như không có ước chiến, vậy ai sẽ là người làm chứng?

Lưu Chí Viễn hít sâu một hơi, lạnh giọng nói: “Tần Trạm, mày đừng kiêu ngạo, nếu như mày thật sự có cốt khí thì hãy quang minh chính đại đánh một trận với tao! Mày dám không!” Tần Trạm cười lạnh nói: “Mày muốn giẫm lên tao mà thượng vị?” Sắc mặt Lưu Chí Viễn lại thay đổi, bị Tần Trạm đâm trúng tim đen, không khỏi lộ ra chút lúng túng.

“Phải thì sao!” Lưu Chí Viễn hừ lạnh nói: “Mày giết con cháu nhà họ Lưu bọn tao, thù này tao nhất định phải báo!” “Thật hả?” Tần Trạm cười khinh: “Muốn giẫm lên tao thượng vì, nên nghĩ trước hậu quả đi.” Vừa dứt lời, Tần Trạm bước lên một bước, quả đấm to chợt đập tới!

Lần này Lưu Chí Viễn đã sớm chuẩn bị kỹ càng, gã ta phẫn nộ hét lên một tiếng, hai nắm đấm xẹt qua không khí, đồng thời nghênh đón bàn tay của Tần Trạm!

“Răng rắc!” Một tiếng vang lanh lảnh truyền đến, sau đó liền nhìn thấy cánh tay của Lưu Chí Viễn dùng một đường cong cực kỳ quái dị cong về sau! Hai tay của gã ta đã bị bẻ gãy ngay tại chỗ!

Tần Trạm thừa thắng xông lên, thoắt cái xách cổ áo của Lưu Chí Viễn nhấc lên không trung, bàn tay màu vàng óng ánh hung hăng đập mạnh vào mặt gã ta!

“Răng rắc!” Lại là hai tiếng thanh thúy, lần này xương mặt của Lưu Chí Viễn trực tiếp bị đánh gãy, máu tươi từ thất khiếu của gã ta phun ra!

Dương Kiêu ở bên cạnh nhìn mà trợn mắt há mồm, kiểu gì ông ta cũng không ngờ rằng thực lực giữa hai người lại chênh lệch nhiều như vậy!

Lưu Chí Viễn càng không thể tưởng tượng được, một vị võ tông được gọi là thanh niên tài tuấn, giờ phút này ở trước mặt Tần Trạm lại không hề có sức đánh trả!

“Mày, mày bước vào võ tông rồi hả?” Lưu Chí Viễn hoảng sợ nhìn Tần Trạm nói.

Tần Trạm cười lạnh bảo: “Nếu tao bước vào võ tông, mày cả tư cách nói chuyện với tao cũng không có.” “Nội kình đại tông sư!” Sắc mặt Lưu Chí Viễn càng trở nên khó coi.

Anh khác với võ tông thông thường, với thanh niên tài tuấn mà nói, chiến đấu vượt cấp không tính là gì.

Ví dụ như Hàn Cửu Thiên của nhà họ Hàn, Đằng Ngạo của nhà họ Đằng và Tô Vũ của nhà họ Tô.

Nhưng Lưu Chí Viễn này lại đặt mình ngang với mấy vị thanh niên tài tuấn đó, cho rằng bản thân có thể dễ dàng nghiền ép Tần Trạm!

Nhưng đến hôm nay Lưu Chí Viễn mới hiểu, mình kém những người đó quá xa! Căn bản là không thể nào đặt ngang hàng!

Lưu Chí Viễn cắn răng, gã ta “vèo” một cái hạ xuống, xông thẳng lên phá thủng nóc nhà của nhà họ Dương, dốc sức liều mạng chạy trốn.

Tần Trạm nhìn cái lỗ to trên nóc nhà, lạnh giọng nói: “Muốn chạy? Mày cho rằng mày chạy được sao!” Tần Trạm chợt giậm chân một cái, cơ thể đồng thời bay ra ngoài theo.

Sắc mặt Dương Kiêu trở nên cực kỳ khó coi, ông ta hổn hển nói: “Mau thu dọn đồ đạc, chạy mau!” Vợ ông ta cũng mặt mày bối rối, xoay người chạy lên lầu.

“Đừng mang cái đống quần áo rách rưới của bà theo!” Dương Kiêu tức giận mång to: “Quần áo quan trọng hay là mạng quan trọng! Lấy thẻ ngân hàng nhanh lên!” Tối hôm đó, thái độ của hai người vội vàng xuất phát, đặt vé máy bay sớm nhất, một hơi chạy tới mấy ngàn dặm!

Mà bên kia, Tần Trạm đuổi theo sát phía sau Lưu Chí Viễn, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.

Lưu Chí Viễn cắn răng, bỗng nhiên gã ta phẫn nộ quát một tiếng, hai tay phát ra tiếng răng rắc” giòn vang, sau đó liền nhìn thấy xương trắng óng ánh kia hóa thành vô số mảnh vỡ, “Vèo vèo vèo” bắn về phía Tần Trạm!

Thân là võ tông, xương cốt của gã ta còn cứng rắn hơn sắt thép, giờ phút này dưới nội kình mà đã thúc giục, mảnh vỡ của xương cốt này có thể nói là chém sắt như chém bùn!

Nhưng chuyện khiến Lưu Chí Viễn khiếp sợ đã xảy ra, những mảnh vỡ kiên cố không gì phá nổi sau khi chạm vào cơ thể của Tần Trạm lại trực tiếp bị vỡ thành bột mịn! Thậm chí cả một vệt trắng cũng không thể lưu lại!

“Sao có thể như vậy được!” Sắc mặt Lưu Chí Viễn cực kỳ khó coi, hối hận không thôi.

Cuối cùng mình đã trêu chọc quái vật gì vậy!

“Tần Trạm, mày thả tao ra, mọi chuyện có thể thương lượng, thế nào!” Lưu Chí Viễn vừa trốn vừa hét.

Tần Trạm lại tiếp tục đuổi theo, lặng yên không lên tiếng.

Lưu Chí Viễn tiếp tục hét lớn: “Tao có nghe thấy ân oán của mày và nhà họ Tô, hiện tại đang là lúc mày cần người, sao không nhét tao vào dưới trướng để sử dụng!” Tần Trạm lạnh giọng nói: “Tao bảo này, mày còn chưa xứng, kể cả toàn bộ nhà họ Lưu bọn mày cũng không xứng.” Lưu Chí Viễn nghe vậy, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng. Gã đột nhiên xoay người lại, trong miệng phun ra một luồng sáng trắng noãn!

Luồng sáng này chính là tuyệt học át chủ bài của gã ta, là nội kình thuần túy nhất trong cơ thể, đủ để san bằng một ngọn núi nhỏ!

“Ầm!” Ánh sáng kia gần như biến đêm tối thành ban ngày!

Tần Trạm không kịp né tránh, nháy mắt luồng sáng này đã bao trùm, phát ra một tiếng nổ mạnh! . truyện đam mỹ

Lưu Chí Viễn ngừng lại, gã ta thở hổn hển, trên mặt nghiêm túc.

Sau khi chứng kiến thủ đoạn của Tần Trạm, trong lòng Lưu Chí Viễn rất rõ ràng, người này, không thể tính theo lẽ thường.

“Xoẹt” Ánh sáng từ từ biến mất, trên người của Tần Trạm đã đầy máu tươi. Quần áo trên người anh thì bị đánh nát, thoạt nhìn chật vật không chịu nổi! “Có tác dụng!” Lưu Chí Viễn lập tức mừng rỡ!

Tần Trạm lạnh giọng nói: “Chiêu này tên gì?” “Mày không cần biết rõ tên gì.” Lưu Chí Viễn điên cuồng cười to nói: “Mày chỉ cần biết, hôm nay mày phải chết dưới chiêu này!” Vừa dứt lời, miện Lưu Chí Viễn lại chuẩn bị phun ra một luồng sáng trắng!

Lần này ánh sáng càng mạnh, giống như một quả bom sắp nổ tung!

Tần Trạm hơi híp mắt, thấp giọng nói: “Chiêu giống như vậy, lần thứ hai không còn tác dụng.” Đúng lúc này, cơ thể Tần Trạm đột nhiên biến mất giữa không khí!

Một giây sau, một vệt sáng vàng xẹt qua không trung, cơ thể của Tần Trạm xuất hiện trước mặt Lưu Chí Viễn!

“Bốp!” Tần Trạm đưa tay xuất chưởng, tát vào miệng Lưu Chí Viễn.

Bàn tay còn lại giống như kìm sắt, bóp chặt lấy Lưu Chí Viễn, khiến cho gã không thể động đậy!

Đồng tử của Lưu Chí Viễn chợt co lại, trong mắt lập tức hiện đây hoảng sợ.

Gã ta liều mạng giãy giụa, nhưng không biết tại sao sức lực của Tần Trạm quá lớn, khiến gã ta căn bản không thể nhúc nhích!

“Đi chết đi.” Tân Trạm lạnh giọng nói.

Ánh sáng kia càng lúc càng chói, theo một tiếng “ầm” một lớn vang lên.

không còn tác dụng.” Đúng lúc này, cơ thể Tần Trạm đột nhiên biến mất giữa không khí!

Một giây sau, một vệt sáng vàng xẹt qua không trung, cơ thể của Tần Trạm xuất hiện trước mặt Lưu Chí Viễn!

“Bốp!” Tần Trạm đưa tay xuất chưởng, tát vào miệng Lưu Chí Viễn.

Bàn tay còn lại giống như kìm sắt, bóp chặt lấy Lưu Chí Viễn, khiến cho gã không thể động đậy!

Đồng tử của Lưu Chí Viễn chợt co lại, trong mắt lập tức hiện đây hoảng sợ.

Gã ta liều mạng giãy giụa, nhưng không biết tại sao sức lực của Tần Trạm quá lớn, khiến gã ta căn bản không thể nhúc nhíchI “Đi chết đi.” Tân Trạm lạnh giọng nói.

Ánh sáng kia càng lúc càng chói, theo một tiếng “ầm” một lớn vang lên, ánh sáng này trực tiếp nổ tung trong miệng Lưu Chí Viễn!

Đầu của gã ta bao gồm cả thân thể trong nháy mắt biến thành máu loãng, thậm chí cả thi thể cũng không thể lưu lại Mưa máu đầy trời rơi xuống đất, nhuộm mặt đất thành một màu đỏ, bốn phía cũng yên tĩnh lại trong nháy mắt.

Tần Trạm đứng giữa không trung, ánh sáng vàng trên người dân dần biến mất, cuối cùng anh từ từ đáp xuống.

Anh quét mắt nhìn xung quanh, lẳng lặng nói: “Các vị, không cần ẩn núp nữa, xuất hiện đi.” “Ha ha, không hổ là người khiêu chiến nhà họ Tô, quả nhiên danh bất hư truyên.” Một giọng nói già nua vọng lại từ bốn phương tám hướng.

Sau đó, từng bóng người chậm rãi xuất hiện trước mặt Tần Trạm.

Đưa mắt nhìn ra, khoảng chừng hơn mười người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.