Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 316: Chương 316




Quách thống lĩnh ho khan một tiếng, nói: Tần Trạm, ông ta không sao chứ?!

Tần Trạm cười nói: “Không sao, ngủ một lát sẽ tốt hơn.”

Quách thống lĩnh cười khổ gật đầu, ông ta xua tay, vệ sĩ bên cạnh lập tức nâng Tạ Tuấn Võ lên.

“Được rồi, mọi người về vị trí!” Tấn Trạm nghiêm mặt nói.

Lúc này mọi người mới lấy lại tinh thần, bọn họ vội vàng kêu to: “Rö!!

Ban an ninh là nơi sùng bái võ lực, võ lực càng mạnh, sẽ nhận được càng nhiều tôn trọng.

Tần Trạm bày ra bản lĩnh, rất rõ ràng không cùng một đẳng cấp với bọn họ.

Sau khi Tạ Tuấn Võ được mang di, Tần Tram lấy Trúc Cơ Đan từ trong túi ra, đặt trước mặt mọi người. Trúc Cơ Đan vừa mới lấy ra, lập tức có mùi thuốcxông vào mũi.

“Đây là gì thế? Mùi thơm quá.” Ngay cả Quách thống lĩnh đều bị hấp dẫn tới.

Tấn Trạm cười nói: “Trúc Cơ Đan, có tổng cộng mười bốn viên.”

“Trúc Cơ Đan?” Sắc mặt Tất Tiêu Dao thay đổi, anh ta kinh hãi nhin Tấn Tram, nói: “Đây thật sự là Trúc Cơ Đan sao?!

“Um.” Tấn Trạm gật đầu nói: “Tôi tồn ba ngày để luyện chế ra, đủ cho mọi người bước vào Trúc Cơ kỳ.” Tất Tiêu Dao vô cùng kinh hãi, anh ta nhỏ giọng nói: “Trúc Cơ Đan này bản trên thị trường, một viên ít nhất cả tỷ, anh tặng không cho bọn tôi như vậy sao?!

“Đủng vậy” Tần Trạm cười nói: “Nếu tôi đồng ý dẫn đội, tất nhiên phải chịu trách nhiệm với bọn họ.”

“Trưởng quan Trạm, tôi xin lỗi anh, lúc trước vẫn luôn hoài nghi anh, bây giờ tôi..” Đám đội viên vô cùng kích động không biết nên nói gì cho phải.

Phải biết rằng cả ban an ninh Tân Châu, tổng cộng chi có ba tông sư! Hiện giờ Tần Trạm đến, cử thể mà tạo ra được mười bốn tông sưccc Quách thống lĩnh lại càng vô cùng xấu hổ, ông ta căn bàn không nghĩ tới Tấn Trạm sẽ trà giả lớn nhưvậy, nhớ tới thái độ mình hoài nghi Tấn Trạm, lại càng cảm thấy áy náy.

“Ăn Trúc Cơ Đan, mấy tiếng sau sẽ có hiệu quà.” Tấn Trạm nói: “Còn hợp tác đoàn đội tôi không hiểu lầm, giao cho Tất Tiêu Dao đi, nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi.”

Quách thống lĩnh vội vàng nói: “Mấy ngày nữa có trận đấu, cậu có đến không?!

“Tôi không đi.” Tần Trạm lắc đầu nói: “Tôi còn có việc phải làm, hi vọng Quách thống lĩnh có thể hiểu cho “ĐƯợc rồi.” Quách thống lĩnh đồng ý: “Đợi lấy được thứ hạng xong, tôi sẽ xin phía trên chức vị cho câu. “Vậy thì làm phiền Quách thống linh rồi” Tân Trạm gật đầu. Sau khi rời khỏi ban an ninh Đạm Thành, Thần Tram lập tức về chỗ mình ở.

Trên người anh có một bảo bối: Cổ Thụ Tiên Thiên, kiếm Thanh Đồng cùng với Kim Cương Trạc.

Tấn Trạm vuốt ve Kim Cương Trạc, nhỏ giọng nói: “Minh cảm thấy Kim Cương Trạc này hơi kỳ lạ, giống như trong đó ẩn chứa năng lượng rất lớn”Loại cảm giác này thuần túy xuất phát từ bàn năng, cho nên Tấn Trạm không dám bảo đảm.

“Tim một cơ hội, điều tra thêm sách cổ.” Tấn Trạm nghĩ thẩm trong lòng: “Cổ Thụ Tiên Thiên và Kim Cương Trạc, đều đến từ Thanh Nguyên.”

Về sách cổ võ dạo, phần lớn cất giữ ở hiệp hội võ dạo thủ đô.

Tuy đều là hiệp hội, nhưng hiệp hội võ đạo thủ đô đã sớm thay đổi, không còn là dân gian đại thần tham dự, mà là phía chính phủ hoạt động trong đó.

Ngoại trừ có một thư viện rộng lớn ra, còn mới chào một số lớn cao thủ đứng đầu, ngay cà Diệp Thiên Vọng đều từng nhậm chức ở hiệp hội võ đạo thủ đô.

Ngoài ra hiệp hội võ đạo thủ đô còn có ngục giam tỉnh chất đặc biệt.

Nghe nói ngục giam này dùng chất liệu đặc biệt chế thành, hơn nữa nhiều năm trước bố trí trận pháp to lớn, theo lời đồn là do hỏa cảnh tạo ra.

Còn rốt cuộc nhốt nhân vật gì, không người nào biết được, ngay cả võ tông đều được đưa tới ngục giam thông thường.

“Có cơ hội nhất định phải đến đó xem mới được.” Tấn Trạm nghĩ thấm trong lòng.Thời gian kế tiếp, Tấn Trạm bắt đầu bế quan, trên đỉnh đầu anh là Cổ Thụ Tiên Thiên, hấp thu linh khí đến từ thiên nhiên, cùng với nhiều cô Chu Linh.

Trọn vẹn mấy ngày, tu vi của Tần Trạm không có chút tăng lên nào.

Tu vi càng cao, cần linh khí càng khổng lồ, cho dù hấp thu sạch sẽ linh khí ở Gia Thành, chỉ sợ cũng không thể tiến thêm một bước. Lại mấy ngày nữa, Tấn Trạm đang ngôi trong phòng, bỗng nhiên cửa truyền tới tiếng gõ cửa.

Vừa mở cửa ra, thì thấy Phương Hiểu Điệp đang cười hì hì đứng ở đó.

Tấn Trạm nhìn lướt qua xung quanh, giống như đang tìm bóng dáng những người khác.

“Không cần nhìn, chỉ có mình em.” Phương Hiểu Điệp thản nhiên nói.

Không đợi Tần Trạm nói chuyện, cô ta đi thẳng vào phòng đặt mông ngồi xuống, “Em tới đây làm gì?” Tần Trạm đóng cửa lại, có chút cảnh giác nói.

Phương Hiểu Điệp thản nhiên nói: “Sao anh khẩn trương như vậy? Em không phài là hổ, còn có thể ăn anh sao?””Chuyện gì, nói mau, đừng chậm trễ thời gian của anh.” Tần Trạm nói.

Phương Hiểu Điệp hừ nhẹ nói: “Ba em nói, để anh đăng ký trường ở thủ đô giúp em, anh sẽ không tử chối đúng không?”

“Không phải còn chưa thi vào đại học sao? Em đăng ký cái gì chứ?” Tần Trạm nghi ngờ nói.

Phương Hiểu Điệp thàn nhiên nói: “Em là thiên tài, thi được trước hiểu chưa?!

“Vậy em thi trường nào?”

“ Trạm mở miệng hòi.

Phương Hiểu Điệp hơi đắc ý nói: “Đại học thủ đô Thế nào, không ngờ tới đúng không?!

“Được rồi, đừng khoác lác nữa.” Tấn Trạm thàn nhiên nói: “Em có thể học đại học đã không tệ rồi, còn tới thủ đô học đại học.”

“Thật đấy!” Về mặt Phương Hiểu Điệp bực bội nói: “Em được chọn trước, mấy ngày nữa sẽ đi đăng ký, em lừa anh làm gì!!

“Còn chuyện gì khác không? Nếu không còn gì thì nhanh đi về nhà đi, đừng ở đây làm phiền anh.” Tần Trạm xua tay.

“Ha!” Phương Hiểu Điệp bật dậy khỏi ghế, cô ta kéo cánh tay Tấn Trạm nói: “Vậy nếu em thi được thìsao?!

“Nếu em thực sự thi được, em muốn thế nào thi thế đó.” Một tay của Tấn Trạm xách Phương Hiểu Điệp, đi ra cửa.

“Đây là anh nói đấy nhé, quân từ nhất ngôn tử mã nan truy! Người nào gạt người khác là con chó!” Phương Hiểu Điệp nói.

Tần Trạm vừa xách Phương Hiểu Điệp ra cửa, di động của anh vang lên.

Cầm lấy di động nhin, phát hiện người gọi tới là Phương Kính Diệu.

Tần Tram đầy Phương Hiểu Điệp, nghe điện thoại cười nói: “Trưởng quan Phương, tôi đang định gọi điện cho ông đấy.”

Phương Kính Diệu cười ha ha nói: “Tấn Trạm, Hiểu Điệp tìm cậu rồi à?!

“Đúng vậy.” Tản Trạm bất đắc dĩ nói: “Lúc này cỏ ấy nên ở trường đi học đúng không?!

Phương Kính Diệu cười nói: “Hiểu Điệp được đại học thủ đô chọn nhập học sớm, không phải trong khoảng thời gian này cậu ở thủ đô sao? Thuận tiện mang theo Hiểu Điệp đi, tôi còn nhiều việc không đi được.

Tấn Trạm lập tức ngây ngắn cả người, anh cau mày nói: “Trường quan Phương, ông không đùa tôi đấy chứ? Hiểu Điệp thực sự thi đỗ đại học thủ đô rồi hả?!

“Chuyện này còn giả sao? Phương Kính Diệu không khỏi hơi đắc ý: “Chuyện này giao cho cậu, bên tôi còn có việc, tắt máy trước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.