Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 339: Chương 339




Tần Trạm không khỏi cả giận nói: “Sao anh không nói cho tôi biết sớm?”

Diệp Thành cười gượng bảo: “Tôi nghĩ anh chỉ dựa vào cơ thể là có thể chịu đựng được.”

“Đừng nói nhảm nữa, mau cởi áo giáp trên người anh ra!” Tần Trạm hùng hùng hổ hổ nói.

Có áo giáp Long Phượng này, cộng thêm cơ thể của Tần Trạm đã đủ để chống đỡ luồng sát khí kia.

“Không được.” Diệp Thành có chút không nỡ: “Đây chính là bảo bối tôi lấy ra từ mộ lớn ở Tây Bắc, lỡ như anh không trả cho tôi thì sao đây?”

Tần Trạm tức giận nói: “Bớt nói nhảm đi! Lấy được đồ rồi tôi lập tức trả lại cho anh!”

Diệp Thành nói thầm: “Vậy được rồi, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, nói lời phải giữ lời đấy.”

“Bớt nói nhảm đi!” Tần Trạm trừng mắt nói.

Diệp Thành không cam tâm tình nguyện cởi áo giáp đưa cho Tần Trạm.

Tần Trạm lập tức mặc giáp Long Phượng lên người, sau đó cẩn thận tới gần thân núi kia.

“Ầm!”

Một luồng sát khí kinh khủng giống như rồng thần vèo một cái đánh về phía Tần Trạm!

Tần Trạm phẫn nộ quát một tiếng, nắm đấm màu vàng óng chính diện đón lấy!

Một tiếng “răng rắc” thật lớn vang lên, nắm đấm của Tần Trạm lập tức bị đánh tới nứt gang bàn tay, máu tươi chảy ròng!

“Sát khí thật mãnh liệt!” Tần Trạm mặt mày nghiêm túc nói.

Trên nắm tay không có giáp Long Phượng bảo vệ, hiển nhiên, chỉ dựa vào cơ thể căn bản không thể nào vượt qua.

Tần Trạm hít sâu một ơi, anh tăng tốc tới cực hạn, bước nhanh về phía thân núi kia!

Cách thân núi càng gần, Tần Trạm càng có thể cảm nhận được áp lực như núi đè xuống!

Tần Trạm mặt mày nghiêm túc nói: “Sát khí ở nơi này đã ngưng tụ thành áp lực, càng tới gần thân núi thì áp lực càng lớn.”

Giờ phút này Tần Trạm cách thân núi khoảng năm mươi mét, áp lực này cũng đã khiến Tần Trạm nửa bước khó đi.

“Cố lên anh Tần! Tôi tin anh có thể làm được!” Diệp Thành cách đó không xa hét lên.

Tần Trạm mắng thầm: “Bị thằng nhãi này lừa rồi, mẹ kiếp!”

Nói thì nói thế, nhưng giờ phút này đâm lao phải theo lao, chỉ có thể kiên trì đi về phía trước.

Đi thêm mười mét, áp lực này đã lên tới mức không thể tưởng tượng nổi.

Mỗi bước chân Tần Trạm nhấc lên đều như phải chịu sức nặng nghìn cân!

Hai chân anh như rơi vào đầm lầy, mỗi lần nâng lên đều phải dùng hết toàn lự!

c Còn có bốn mươi mét, Tần Trạm nhìn thân núi cách đó không xa, lại cảm giác vô cùng xa xôi.

“Mẹ kiếp!” Tần Trạm cắn chặt răng, dốc hết toàn lực đi về phía thân núi kia!

“Răng rắc!”

Lúc cách thân núi còn ba mươi mét, giáp Long Phượng trên người Tần Trạm phát ra tiếng nứt toác! Mà hai chân Tần Trạm thì trực tiếp cắm vào đất!

“A” Tần Trạm ngửa đầu gào thét, cả người tỏa ra ánh sáng vàng, mồ hôi trên trán tuôn ra như suối, mỗi bước đi đều có vẻ cực kỳ khó khăn!

“Răng rắc!”

Cuối cùng, vào lúc cách thân núi hai mươi mét, áo giáp trên người Tần Trạm cũng hoàn toàn vỡ nát!

Từng vết rạn giống như mạng nhện rậm rạp chẳng chịt lan khắp toàn thân, theo từng tiếng thanh thúy vang lên, áo giáp tróc ra giống như mái ngói!

“Xong rồi, giáo Long Phượng của tôi!” Diệp Thành ở phía xa gào khàn cả giọng, nét mặt khóc không ra nước mắt.

“Lỗ rồi lỗ rồi, giáp Long Phượng của mình!” Diệp Thành nửa ngồi chồm hổm dưới đất, dáng vẻ sụp đổ.

Tần Trạm không rảnh để ý tới anh ta, trong nháy mắt giáp Long Phượng nứt vỡ, áp lực trên người Tần Trạm lập tức tăng thêm mấy chục lần!

Cơ thể vô cùng cứng rắn của anh, giờ phút này lại xuất hiện từng vết nứt. Dưới áp lực cực lớn, toàn thân Tần Trạm lập tức bong da tróc thịt, máu tươi chảy ròng!

Cảm giác đau đớn từ đáy lòng kéo tới, mỗi khúc xương phát ra ánh sáng trong suốt, giống như đã chống đỡ tới cực hạn!

“Á!”

Tần Trạm ngửa đầu gào thét, ảnh mắt vằn lên tia máu, thất khiếu trong nháy mắt chảy máu tí tách!

Diệp Thành ở phía xa sắc mặt trở nên hơi khó coi, hiện tại khoảng cách còn gần hai mươi bước, nếu tiếp tục đi tới, nhất định Tần Trạm sẽ phải chết!

“Anh Tần, anh mau rời khỏi đi!” Diệp Thành ở phía xa hét lớn một tiếng: “Tính mạng quan trọng hơn!”

Dưới áp lực cực lớn, Tần Trạm đã rơi vào điên cuồng.

Tính tình Tần Trạm cố chấp, làm sao có thể từ bỏ đượ!

c Anh cắn răng giận dữ hét: “Không!” Dưới áp lực cực lớn, Tần Trạm lại một hơi đi về phía trước gần mười mét!

Diệp Thành ở đằng xa há to miệng, trên mặt hiện đầy vẻ khiếp sợ.

“Tần Trạm này đúng là thần.” Diệp Thành thấp giọng nói.

“Ầm!”

Lúc cách mười mét, Tần Trạm bị áp lực này đè xuống đất trong nháy mắt, Cơ thể của anh hơi khô bẹp, giống như bị áp lực này nghiền nát!

“Muốn giết tao, nằm mơ đi!” Tần Trạm cố gắng hết sức, gương mặt điên cuồng bị máu tươi nhuộm dần thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ!

Nhưng chuyện khiến người ta giật mình lại xảy ra, Tần Trạm lại đứng dậy!

“Ầm!”

Nhưng nháy mắt đứng lên lại bị đè xuống đất lần nữa. “Không ai có thể giết tôi, không ai có thể ngăn cản tôi!” Tân Trạm đau khổ chống đỡ cơ thể, trên người xuất hiện ánh sáng vàng, giống như một mặt trời tỏa sáng rực rỡ.

Anh lại đứng dậy! Cho dù mỗi tấc của cơ thể đã bắt đầu nứt toác, nhưng Tần Trạm vẫn không từ bỏi “Âm!”

Lại một lần nữa bị áp đảo, lại một lần nữa đứng dậy!

Diệp Thành ở phía xa bị Tân Trạm thuyết phục triệt để, anh ta thấp giọng nói: Diệp Thành tôi đời này chưa từng bội phục ai, Tân Trạm anh là người đầu tiên.

“Âm!”

Cuối cùng dưới áp lực khủng khiếp, Tần Trạm hoàn toàn bị đập xuống đất.

Anh chật vật muốn đứng dậy, lại phát hiện đã không đứng lên nổi.

Mất quá nhiều máu khiến tâm mắt Tần Trạm bắt đầu trở nên mơ hô.

Nhưng cho dù là vậy, trong lòng anh vẫn bừng lên một ngọn lửa, một ngọn lửa không chịu bị đánh bại!

“Anh Tần, là tôi hại anh.” Diệp Thành ở phía xa thở dài một hơi, sau đó, anh ta ba vái chín dập đầu với Tần Trạm, thực hiện nghi thức trang trọng nhất.

“Thật không biết cuối cùng niềm tin gì khiến cho anh cố chấp như vậy nữa.”

Diệp Thành thở dài: “Anh yên tâm, nhất định tôi sẽ an táng anh thật tốt.”

“Âm ầm!”

Ngay lúc đó, trong đan điền Tần Trạm bỗng nhiên dấy lên ánh sáng màu đỏ.

Ánh sáng này trong nháy mắt đã bao trùm cả người Tần Trạm, một luồng sĩ khí quân lâm thiên hạ đập vào mặt, khiến người ta không nhịn được sùng bái đến muốn quỳ lạy!

Diệp Thành cách đó không xa bị ánh sáng đỏ này chấn động tới mức cả người run rẩy, cảm giác sợ hãi nổi lên kè tận đáy lòng.

“Đây đây là gì?” Diệp Thành thấp giọng lẩm bẩm, cả người có chút run rẩy.

Tần Trạm ở đằng kia bỗng nhiên đứng dậy, dường như tất cả áp lực trên người đã bị ngăn cách bên ngoài.

“Anh Tần, anh không sao chứ?” Diệp Thành hét lớn.

Nhưng Tần Trạm không trả lời, lần này, bước chân của Tân Trạm trở nên cực kỳ nhẹ nhàng, không hề bị ngăn cản chút nào.

Trong nháy mắt, thân hình của Tần Trạm đã ởi tới trước thân núi kia.

Sau đó liên thấy “Tân Trạm” màu đỏ kia giơ bàn tay lên, nhẹ nhàng vỗ về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.