Chu Định đau đớn từ dưới đất bò dậy, không có nội kình chống đỡ, vết thương khắp người bắt đầu truyền đến đau đớn như bị xé rách.
“Tần Trạm, cậu vậy mà dám phế đi tôi!” Chu Định gào khàn cả giọng: “Tôi phải giết cậu!”
Ông ta siết nắm đấm, liều mạng đập vào người Tần Trạm.
Tần Trạm đứng tại chỗ không động đậy, Chu Định không có nội kình căn bản không thể thương tổn được Tần Trạm.
Cho đến khi Chu Định đánh mệt mới “phịch” một tiếng ngồi bệt xuống đất.
“Chu Định, ông có từng nghĩ mình cũng sẽ có ngày hôm nay không?” Tần Trạm lạnh giọng hỏi.
Chu Định giữ im lặng, ông ta ngồi dưới đất giống như ngây dại.
“Ông biết tôi ghét nhất điểm nào của các người không?” Tần Trạm lạnh lùng nói: “Chính là tư thái cao cao tại thượng, ông cho rằng mình tài trí hơn người sao?”
Chu Định nhếch môi cười nói: “Cậu giết tôi đi, Tần Trạm, thua trong tay loại người như cậu, tôi thật sự không cam lòng.”
Tần Trạm lạnh lùng nhìn Chu Định, chậm rãi nói: “Cứ như vậy mà giết ông, đúng là lời cho ông rồi.”
Không còn thực lực để chống đỡ, cho dù Tần Trạm thả ông ta, đời này của ông ta cũng xong rồi.
“Đáng tiếc tôi vẫn không định tha cho ông.” Tần Trạm lắc đầu nói. Sau đó, Tần Trạm xách người Chu Định lên, lạnh giọng nói: “Quỳ xuống.”
“Quỳ xuống? Cậu cũng xứng hả?” Chu Định cười ha ha nói: “Tần Trạm, cậu cũng biết tôi là người thế nào đúng không? Tôi chính là đương thời…”
“Chát!”
Chu Định còn chưa nói hết đã bị Tần Trạm tát một cái vào mặt.
“Ông chẳng là cái thá gì cả.” Tần Trạm lạnh lùng nói: “Bây giờ ông còn không bằng một con chó hoang ven đường.”
Sắc mặt Chu Định cực kỳ khó coi, vào lúc đối mặt với sinh tử, trong đầu ông ta đã hiện lên vô số hình ảnh.
“Quỳ xuống. Tần Trạm lại lạnh như băng mở miệng.
“Nằm mơ đi!” Chu Định nghiến răng nghiến lợi nói.
Tần Trạm hừ lạnh một tiếng, anh đá một cước vào bắp chân của Chu Định, bắp chân Chu Định lập tức rã rời, “bịch” một tiếng quỳ xuống.
“Ông tự cho là mình nắm trong tay tất cả, đúng không?” Tần Trạm lạnh giọng hỏi: “Nhưng bây giờ thì sao chứ? Ông chỉ là một tù nhân, mặc người chém giết.”
Tần Trạm bóp cổ ông ta, cứng rắn đè đầu ông ta xuống đất.
“Tôi từng đồng ý với Ngu Như Mỹ sẽ để cô ấy tự tay giết ông, nhưng hiện tại xem ra, không có cơ hội đó rồi.” Tần Trạm chậm rãi nói.
Trong mồm Chu Định phát ra từng tiếng kêu rên quái dị, vừa như khóc lại vừa như cười.
“Đừng sốt ruột, đồ đệ ngoan của ông chẳng mấy chốc sẽ xuống dưới bầu bạn với ông thôi.” Trong tay Tân Trạm xuất hiện một thanh trường kiếm, trường kiếm nhẹ nhàng rạch một cái, đầu Chu Định lập tức đứt lìa khỏi cơ thể.
Ông ta trừng to hai mắt, trước khi chết cũng không thể nhắm mắt lại. Tần Trạm túm tóc Chu Định, sau đó ngồi xếp bằng trước thi thể Tô Uyên.
Giờ khắc này, tàn nhẫn trên mặt Tần Trạm biến mất, thay vào đó là dịu dàng không nói được.
Tần Trạm đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Tô Uyên, nói khẽ: “Anh đã giết Chu Định rồi, chờ anh, anh sẽ giết sạch tất cả mọi người nhà họ Tô, khiến bọn họ chôn cùng em.”
Lúc này, cụ Tô đẩy cửa phòng bước ra.
Chịu đựng tra tấn lâu như vậy, cụ Tô gầy tới da bọc xương, thoạt nhìn có vài phần thê lương.
“Cụ Tô.” Tần Trạm đứng dậy, đi qua đỡ lấy cụ Tô.
Cụ Tô xua tay, chậm rãi nói: “Cháu giết Chu Định rồi à?”
Tần Trạm nhẹ gật đầu, lạnh giọng nói: “Ông ta đáng chết.”
Cụ Tô thở dài, nói: “Thật không ngờ rằng Chu Định cũng sẽ chết.”
“Đây chỉ là khởi đầu mà thôi.” Tần Trạm nói.
Cụ Tô nhìn về phía Tần Trạm, nói: “Cháu không sợ chọc nhiều người nổi giận sao?”
“Không sợ.” Ánh mắt Tần Trạm kiên quyết: “Cho dù là liều cả cái mạng này, cháu cũng sẽ nhổ tận gốc nhà họ Tô!”
“Được.” Cụ Tô tán thành: “Ngày mai cháu đi với ông đến một nơi.”
“Chỉ sợ ngày mai không được.” Tần Trạm lắc đầu nói: “Ngày mai cháu phải đến nhà họ Tô một chuyến.”
“Đến nhà họ Tô?” Cụ Tô có chút khó hiểu.
Tần Trạm quơ quơ cái đầu của Chu Định trong tay, nói: “Cháu đi tặng bọn họ một món quà lớn.”
Tô Vũ bại khiến nhà họ Tô mất mặt. Chuyện này đã ảnh hưởng đến cục diện của nhà họ Tô ở các giới.
Mặc dù bọn họ đã sử dụng rất nhiều sức lực để đè ép tin tức, nhưng tin tức vẫn lan truyền nhanh chóng.
Giá trị thị trường của các công ty do Tô Hầu nắm giữ trong một đêm bốc hơi mấy chục ngàn tỷ, chỉ riêng số cổ phần mà nhà họ Tô nắm giữ cũng đã bị sụt giảm mấy ngàn tỷ.
Mà Tô Tề Hải cũng đã chịu trừng phạt nặng nề, ông cụ Tô không thèm gặp ông ta, thậm chí đang cân nhắc có nên xóa bỏ nhánh này, hoặc là đổi người đứng đầu khác hay không.
“Đừng nghĩ nữa.”
Sáng hôm sau, Tiêu Dĩnh Thiến ngồi bên cạnh Tô Tề Hải, nhỏ giọng nói.
Tô Tề Hải cắn răng, tức giận quát lớn: “Tôi đã sớm nói làm việc phải cẩn thận, không được phép để bất kỳ rủi ro gì xảy ra, tại sao không nghe? Tôi cố gắng mấy chục năm mới nhận được sự công nhận của ba, bây giờ không còn gì nữa rồi!”
Tiêu Dĩnh Thiến ngồi một bên không dám lên tiếng, chỉ có thể mặc cho Tô Tê Hải chửi ầm lên.
“Ông à, Chu Định đã đi tìm Tần Trạm rồi, tin rằng chẳng mấy chốc ông †a sẽ mang về tin tức tốt cho chúng ta.”
Chờ sau khi cảm xúc của Tô Tề Hải bình tĩnh lại, Tiêu Dĩnh Thiến nhỏ giọng nói.
Tô Tề Hải ngồi trên sô pha, nói: “Chỉ mong là vậy.’ Buổi tối, Tiêu Dĩnh Thiến chuẩn bị một bữa tiệc tối phong phú cho Tô Tề Hải.
Ngoại trừ an ủi Tô Tề Hải ra còn phải nghênh đón một vị bác sĩ đến từ hiệp hội luyện dược nước ngoài vội tới để chữa trị cho Tô Vũ.
Chốc lát sau, vị bác sĩ của hiệp hội luyện dược kia đã tới nhà họ Tô.
“Ông Pete, con của tôi phải nhờ cậy ông.’ Tiêu Dĩnh Thiến kín đáo đưa cho Pete một tấm thẻ ngân hàng.
Sau khi Pete cất kỹ thẻ ngân hàn thì tiến vào phòng bệnh của Tô Vũ.
Hơn mười phút sau, Pete lắc đầu bước ra.
“Ông Pete, thế nào rồi?” Tiêu Dĩnh Thiến vội vàng tiến lên hỏi.
Pete lắc đầu nói: “Chẩn đoán kinh mạch của cậu Tô, xương cốt hai chân đã nát bấy, nếu muốn chữa khỏi chỉ sợ rất tốt.”
Tiêu Dĩnh Thiến nóng nảy nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Pete suy nghĩ một chút, nói: Cũng không phải không có cách, hiệp hội luyện dược nước ngoài của chúng tôi có rất nhiều biện pháp chữa, phải xem bà chủ có bằng lòng bỏ tiền hay không.”
“Chỉ cần có thể chữa khỏi cho con trai tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng bằng lòng bỏ ra!” Tiêu Dĩnh Thiến vội vàng nói.
“Đi ra ăn cơm trước đi, vừa ăn vừa nói chuyện.” Trong phòng khách, Tô Tê Hải lạnh giọng nói.
Vì vậy Tiêu Dĩnh Thiến và Pete đi tới trước bàn ngồi xuống.
“Ông Pete, chuyện của con tôi phải làm phiền ông.’ Tô Tề Hải lạnh giọng nói.
Pete gật đầu nói: “Ông Tô, tôi có một câu hỏi, tổn thương trên người con trai ông là do ai làm? Vậy mà ra tay độc ác như vậy.
Tô Tề Hải biến sắc, trong lòng bừng lên lửa giận.
“Bị một tên khốn kiếp đáng chém ngàn đao làm.” Tô Tê Hải cắn răng nói: “Nhưng tôi tin chẳng mấy chốc cậu ta sẽ chết thôi.”
“Thật sao?”
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới một giọng nói.