Ở nhà trọ, Phương Hiểu Điệp nhoài người lên cửa sổ trong sự thấp thỏm.
Trong lòng cô ta vô cùng bất an, luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra.
“Kẽo kẹt.”
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, sau đó chỉ nhìn thấy Tần Trạm mang theo một người đàn ông tiến vào.
Anh ném Yến Võ lên mặt đất, sau đó ngồi lên số pha, từ từ thở ra một hơi.
Phương Hiểu Điệp che miệng, nói trong sự sợ hãi: “Người này là ai vậy?”
Tần Trạm đáp: “Một người muốn giết anh.”
“Hả, vậy anh ta đã chết chưa?” Cô ta sợ đến mức lùi lại hai bước.
Anh lắc đầu bảo: “Vẫn chưa, nhưng tạm thời chưa tỉnh lại được đâu.”
Tuy nói như vậy, nhưng Phương Hiểu Điệp vẫn hơi sợ hãi.
Cô ta ngồi xuống bên cạnh anh một cách dè dặt, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Lời vừa rồi anh vẫn chưa nói xong đâu, rốt cuộc thì chị Tô Uyên bị làm sao?”
Nghe được câu nói này, đôi mày của Tần Trạm nhất thời nhíu chặt lại.
Anh im lặng rất lâu, rồi mới chậm rãi đáp: “Tô Uyên, cô ấy.”
“Có phải chị ấy đã xảy ra chuyện rồi không?” Phương Hiểu Điệp lập tức sốt ruột, cô ta đứng bật dậy.
Tần Trạm không thừa nhận, nhưng cũng không hề phủ nhận.
Thật lâu sau đó, anh mới mở miệng đáp: “Anh nhất định sẽ báo thù cho cô ấy.”
Nghe được lời này, Phương Hiểu Diệp “oa” một tiếng rồi bật khóc.
Mối quan hệ giữa cô ta và Tô Uyên rất tốt, lại coi Tô Uyên như chị gái ruột của mình, cho nên nghe được một tin như vậy, khiến cô ta hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Phương Hiểu Điệp nhào vào trong lòng của Tần Trạm, vừa đập vừa đánh anh, vừa khóc lại vừa mắng: “Không phải anh nói sẽ bảo vệ tốt cho chị ấy hay sao, đồ lừa đảo! Anh nói mà không giữ lời! Hu hu hu!”
Tân Trạm ngồi yên ở nơi đó chẳng nói gì hết, mặc kệ nắm đấm của cô ta rơi lên cơ thể mình.
Không biết đã qua bao lâu sau, Phương Hiểu Điệp đã khóc đến mệt rồi, cũng đã đánh đến mệt rồi, cô ta tựa lên người anh, đôi mắt đỏ hoe, không nói một câu nào hết.
“Anh nhất định sẽ báo thù.” Tần Trạm hít một hơi thật sâu.
Phương Hiểu Điệp đứng dậy, quay đầu trở về phòng mình, hơn nữa còn khóa cửa lại.
Tần Trạm thở ra một tiếng thật dài, cơn đau như dao cắt lại ập đến.
Ngày hôm sau, anh rời khỏi thủ đô.
Tại nhà họ Hạ ở Liêu Đông.
Hạ Phương Hải thở dốc liên tục, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Hạ Phương Vân ở bên cạnh hỏi trong sự khó hiểu: “Anh hai, đã làm xong việc rồi sao? Sao vẻ mặt của anh lại khó coi như vậy?”
Hạ Phương Hải nuốt nước miếng, rồi nói: “Làm xong cái rắm ấy! Từ hôm nay trở đi, không một ai được nhắc đến chuyện báo thù nữa! Nếu kẻ nào muốn đi báo thù thì tự con mẹ nó đi đi!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hạ Phương Vân do dự hỏi.
Hạ Phương Hải lạnh mặt đáp: “Tần Trạm không phải người, cậu ta đúng là một tên quái vật!”
Hạ Phương Vân vừa định mở miệng, thì lúc này bên ngoài có một người đột nhiên nhảy vào, anh ta nửa quỳ trên mặt đất và nói: “Ông chủ, có người muốn gặp ông.”
“Ai?” Ông ta nói một cách mất kiên nhẫn: “Nói tôi không rảnh!”
“Ông chủ nhà họ Hạ bận như vậy sao?” Đúng lúc này, Tần Trạm đi từ ngoài cửa vào.
Nhìn thấy gương mặt của anh, Hạ Phương Hải lập tức sợ đến mức lảo đảo một cái, suýt chút nữa thì ngã từ trên ghế xuống.
“Tần Trạm, cậu tới đây làm gì?” Hạ Phương Vân tức giận hỏi.
“Câm mồm! Sao lại nói chuyện với cậu Tần như vậy!” Hạ Phương Hải nổi giận quát lớn, sau đó, ông ta cười nịnh nọt, nhìn về phía Tần Trạm và nói: “Cậu… cậu Tần, sao cậu lại tới đây vậy?”
Tần Trạm đi thẳng đến bên ghế bành rồi ngồi xuống, lạnh lùng đáp: “Hạ Phương Hải, ông cho rằng tôi không biết gì hết hay sao?”
Hạ Phương Hải sửng sốt, ông ta nói với vẻ mặt có chút hoảng sợ: “Tôi không hiểu lời nói này của cậu.”
“Không hiểu?” Tần Trạm nhướng mày: “Vậy đêm qua xem vở tuồng kia có hay không?”
Sắc mặt của ông ta lập tức thay đổi, “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất, ra sức cầu xin: “Cậu Tần, tôi đã biết lỗi rồi, xin cậu hãy giơ cao đánh khẽ mà tha cho tôi một mạng”
Tần Trạm im lặng không nói gì, mà chỉ lạnh lùng nhìn Hạ Phương Hải.
Ông ta gục đầu trên mặt đất, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Hạ Phương Vân ở bên cạnh thì lại trợn trừng mắt há hốc mồm, ông ta không thể nào hiểu nổi, rốt cuộc thì Hạ Phương Hải bị làm sao vậy, đi một chuyến tới thủ đô thôi, mà sao lại biến thành cái dạng này vậy?
Rất lâu sau, Tần Trạm mới chậm rãi đứng dậy, đáp: “Tôi có thể tha cho ông một mạng, nhưng từ hôm nay trở đi, nhà họ Hạ phải thuộc về tôi, ông có đồng ý | hay không?”
“Cậu nằm mơ đi!” Hạ Phương Vân tức giận nói: “Tân Trạm, người khác sợ cậu nhưng tôi thì không sợ cậu đâu!”
“Cậu im con mẹ nó mồm vào cho tôi!”
Hạ Phương Hải giơ tay lên, vung một cái tát lên mặt Hạ Phương Vân, ông ta giận tím mặt, quát: “Xin lỗi cậu Tần ngay!”
Hạ Phương Vân nghiến răng đáp: “Không!”
“Vậy thì cậu cút cho tôi!” Ông ta tức giận bảo.
Ánh mắt của Tần Trạm liếc qua người Hạ Phương Vân, một nguồn uy áp khủng khiếp lập tức tràn ra.
Hạ Phương Vân chỉ cảm thấy hai vai mình giống như bị hai ngọn núi lớn đè xuống, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập.
“Xin cậu Tần hãy tha cho ông ta một mạng!” Hạ Phương Hải vội vàng câu xin: “Tôi đồng ý yêu câu của cậu, tôi đảm bảo nhà họ Hạ tuyệt đối sẽ không hai lòng!”
Lúc này, Hạ Phương Vân không nói nên lời dưới cơn áp lực đó, toàn bộ gương mặt đều nghẹn đến đỏ bừng, có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, Tân Trạm thu nguồn uy áp đó lại.
Anh lạnh lùng nhìn Hạ Phương Hải rồi nói: “Nhà họ Hạ chỉ có một cơ hội như vậy mà thôi, còn nữa, tốt nhất nên từ bỏ việc tu hành tà đạo đi, đừng tiếp tục hại các cô gái khác nữa.”
“Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi!” Hạ Phương Hải ra sức gật đầu đáp.
Tần Trạm không nói thêm gì nữa, mà đứng dậy rời khỏi nhà họ Hạ.
Cho đến khi anh đi xa rồi, Hạ Phương Hải mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh hai, rốt cuộc anh đang làm gì vậy!” Hạ Phương Vân tức giận hỏi.
Hạ Phương Hải thở dài, ông ta ngẩng đầu nhìn lên không trung, rôi chậm rãi đáp: “Tôi cũng vì bảo vệ nhà họ Hạ mà thôi, Tân Trạm của hiện tại không còn là người mà nhà họ Hạ chúng ta có thể chọc vào được đâu.”
Đối với nhà họ Hạ mà nói, đây chưa hẳn đã là chuyện xấu.
Tuy nói nhà họ Hạ cũng chiếm vị trí tuyệt đối ở Liêu Đông, nhưng từ sau khi Hạ Phương Sinh chết, những đối thủ cũ cũng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, địa vị của nhà họ Hạ ở Liêu Đông cũng đang lung lay sắp đổ.
Có Tần Trạm làm chỗ dựa, vậy nhà họ Hạ có thể bảo toàn địa vị hiện giờ.
Sau khi rời khỏi Liêu Đông, Tân Trạm lại đi tới Toại Thành ở phía đông bắc.
Nhà họ Nhiếp là một trong những thế gia võ đạo lớn nhất ở Toại Thành, mà gia chủ Nhiếp Viễn lại có quan hệ sâu xa với Tần Trạm.
Những năm gân đây, nhà họ Tô sắp xếp cực kỳ ít ở khu vực đông bắc, việc này cũng khiến cho Toại Thành phân tranh không ngừng, rất nhiều gia tộc đều đang ngấm ngầm tranh đoạt.
“Gia chủ Nhiếp, vừa rồi nhận được tin tức, nhà họ Tiêu đã mời ba vị võ tông đến tọa trấn, nghe nói ba vị võ tông này đã thành người của nhà họ Tiêu rồi.” Trưởng lão nhà họ Nhiếp nói với vẻ mặt buồn rầu.
Nhiếp Viễn đáp lại với sắc mặt khó coi: “Sức mạnh của ba vị võ tông đủ để bình định Toại Thành rồi.”
“Nhà họ Nhiếp và nhà họ Tiêu đã ngấm ngầm tranh giành nhiều năm nay.
Lần này, chỉ sợ nhà họ Nhiếp sắp gặp phải phiền phức rồi.” Trưởng lão thở dài, trong ánh mắt lộ ra vẻ lo-âu.