Trên internet không có quá nhiều tin tức liên quan đến bàn vương, những thông tin mà Tần Trạm có thể kiểm soát được đã ít lại càng thêm ít.
Nhưng thông qua đủ loại dấu hiệu cho thấy, bàn vương này rất có thể giống như Tần Trạm chính là tu tiên giả, mà chỗ của ông ta rất có thể là nơi chứa đựng nhiều linh khí.
Điều này khiến cho Tần Trạm càng thêm chờ mong, chờ mong gặp mặt bàn vương một lần.
Trong trang viên nhà họ Chúc, mấy ngày hôm nay, Đằng Ngạo đều ở chỗ này không hề rời đi.
Anh ta thích Chúc Diêu đã rất nhiều năm, nhưng từ trước đến nay Chúc Diêu đều chẳng thèm liếc nhìn anh ta, cho dù Đằng Ngạo có xếp số một ở Việt Nam.
“Cô Chúc, mấy ngày nữa hiệp hội võ đạo thủ đô sẽ tổ chức một buổi đấu giá, đến khi đó tôi và cô cũng đi xem một chút nhé.” Đằng Ngạo mang theo mấy phần nịnh nọt hỏi.
Chúc Diêu lại lạnh nhạt lắc đầu.
“Anh vẫn nên đi cùng với vợ chưa cưới của mình thì hơn.”
Nghe thấy mấy lời này, trong lòng Đằng Ngạo vui vẻ, anh ta đột nhiên đứng lên, nghiêm túc nói.
“Cô Chúc, nếu như cô không hy vọng tôi cưới cô ta, tôi lập tức có thể đi từ hôn.”
Chúc Diêu cười nhạt, đáp.
“Anh đừng hiểu lầm, cho dù anh có cưới cô ta hay không, đâu liên quan gì đến tôi chứ.”
Đúng lúc này, tên thuộc hạ kia của Chúc Diêu từ bên ngoài chạy vào.
Một bên mặt của anh ta đã bị Đằng Ngạo đập nát, lúc này dáng dấp của anh ta vô cùng xấu xí, cho nên anh ta cố ý giống như Chúc Diêu, mang theo mạng che mặt.
“Cô chủ, bàn vương đã đến thủ đô rồi.” Người thuộc hạ này cúi đầu báo cáo.
Chúc Diêu nhìn thoáng qua anh ta, cau mày nói.
“Mục Thừa Lân, mặt của anh sao thế?”
Mục Thừa Lân cúi đầu, có mấy phần sợ hãi đáp.
“Tôi không cẩn thận bị ngã.” Chúc Diêu không tiếp tục hỏi nhiều, cô ta khẽ gật đầu, hỏi. “Bàn vương ra tay với Tần Trạm rồi hả?”
“Tạm thời còn chưa ra tay, nghe nói là trong mấy ngày này.” Mục Thừa Lân vội vàng đáp.
“Ừ, anh tiếp tục nhìn chằm chằm, có tin tức gì mới thì phải thông báo cho tôi biết ngay.” Chúc Diêu nhắc nhở.
Đằng Ngạo ở bên cạnh, anh ta có mấy phần tức giận nói.
“Cô Chúc, hình như đối với chuyện này, cô rất để ý?”
Chúc Diêu cười đáp.
“Đúng thế, Tần Trạm chính là nhân tài trăm năm khó gặp, mà bàn vương chính là một vị võ tông dị loại, tôi rất mong đợi cuộc đấu giữa bọn họ.”
“Nhân tài ư? Cậu ta là nhân tài cái quái gì chứ?” Đằng Ngạo càng thêm giận dữ, anh ta đường đường là thanh niên xuất sắc nhất Việt Nam, còn chưa lọt vào được mắt xanh của Chúc Diêu này, Tần Trạm kia dựa vào đâu chứ?
Chúc Diêu chỉ mỉm cười không giải thích với anh ta, mà chính là đứng dậy đi vào trong phòng.
Đằng Ngạo siết chặt tay lại, trên mặt tràn đầy giận dữ.
“Ai bảo cậu che mặt?” Lúc này Đằng Ngạo đột nhiên lạnh lùng nhìn về phía Mục Thừa Lân đang đứng bên cạnh.
Mục Thừa Lân sững sờ, vội vàng giải thích.
“Cậu chủ Đẳng, tôi..”
“Tôi cái gì mà tôi?” Đằng Ngạo đột nhiên dùng một chân của mình đá vào bụng Mục Thừa Lân.
“Còn dám mơ ước đến cô Chúc hả? Con mẹ nó, mày chán sống hả!”
Đằng Ngạo dùng một tay kéo mạng che mặt của Mục Thừa Lân xuống, sau đó lạnh lẽo nói.
“Mày đã quan tâm đến dáng dấp của mình như thế, hay là tao hủy luôn nửa gương mặt kia của mày nhé.”
“Đừng, đừng mà, cậu chủ Đằng.” Mục Thừa Lân nhất thời cuống lên, anh ta không ngừng lùi lại về sau, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản được tốc độ của Đằng Ngạo.
“Á!” Chỉ một lát sau, một tiếng hét thảm thiết vang vọng chân trời.
“Tần Trạm, cậu mang được đầu của môn chủ Thiên Nguyên môn cho tôi rồi hå?” Yến Võ lạnh lùng nhìn Tần Trạm rồi nói.
“Gấp cái gì chứ.” Tần Trạm vươn vai.
“Hôm đó đúng lúc môn chủ Thiên Nguyên môn đang bế quan, chờ lúc ông ta xuất quan, chính là ngày ông ta phải bỏ mình.”
“Ha ha ha, chờ đến khi ông ta xuất quan, chỉ sợ ông ta đã bước vào đại võ tông, cậu càng thêm không có phần thắng” Yến Võ cười nhạo.
Tần Trạm giang tay nói.
“Trước kia người khác cảm thấy tôi không có khả năng đánh thắng được Tô Vũ, nhưng kết quả thì sao chứ?”
Yến Võ cau mày nói.
“Việc này không giống nhau, thực lực của cậu như thế nào, tôi rất rõ ràng, tuyệt đối không thể vượt cấp giết được đại võ tông.”
“Cho dù là bàn vương này, tôi cũng không nghĩ ông ta có thể thắng nổi cậu.” Vẻ mặt Yến Võ lạnh lùng nói.
Tần Trạm nhướng mày nói.
“Anh có lòng tin với tôi như thế hả?”
“Thân thể kim huyền chỉ vô địch trong người cùng cấp mà thôi.” Yến Võ hít sâu một hơi rồi nói.
“Cậu căn bản không biết đại võ tông là như thế nào.”
Tần Trạm ngáp một cái, nói.
“Được rồi, được rồi, tôi đã biết, tôi hơi buồn ngủ, tôi ngủ đây.”
Yến Võ nhìn qua bóng lưng Tần Trạm, không biết đang suy nghĩ gì.
Ngày hôm sau, một tiếng quát lớn nổ vang chân trời.
Điều khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là, tiếng quát lớn này không phải bắt nguồn từ bàn vương mà chính là từ Tần Trạm.
Trước cửa biệt thự Hương Uyển có một người thanh niên vóc dáng cao gây đứng đó.
“Bàn vương, chẳng phải ông muốn giết tôi à, sao còn chưa ra tay thế?” Tần Trạm đứng ở trước cổng biệt thự Hương Uyển, một lần nữa phát ra tiếng quát to.
Trong biệt thự, đám người Tô Tê Hải, Tiêu Dĩnh Thiến cùng nhau đứng dậy, đi đến chỗ cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Mà Tô Vũ ở trong phòng bệnh cũng giãy dụa đứng lên.
Xuyên qua cửa sổ, anh ta gắt gao nhìn chằm chằm Tần Trạm, tay vô thức siết chặt lại.
Lúc này trong đầu anh ta vang lên một giọng nói già nua hơi khàn lại quỷ dị.
“Không cần phải tức giận làm gì, chờ đến lúc tôi và cậu dung hợp, chính là ngày Tân Trạm bỏ mình!”
Tô Vũ hít sâu một hơi, lạnh lùng nói.
“Còn bao nhiêu lâu nữa?”
“Nhiều nhất là mười ngày.”
Giọng nói già nua kia chậm rãi vang lên, sau đó lại trở nên yên tĩnh.
Trong phòng khách, bàn vương lạnh lùng từ trên lâu đi xuống.
“Tên ranh con Tần Trạm này quả thật là tự cao tự đại, lại dám chủ động tìm đến cửa.” Bàn vương giận dữ nói.
Tiêu Dĩnh Thiến ở bên cạnh vội vàng phụ họa.
“Đúng thế, từ trước đến nay tên ranh con Tần Trạm này vẫn luôn tự đại như thế, không coi ai ra gì.’ Bàn vương hừ lạnh một tiếng, đáp.
“Cuồng vọng thì phải trả giá đắt cho sự cuồng vọng đó.”
Sau khi bỏ lại câu này, bàn vương bước ra ngoài.
“Ông chính là bàn vương hả?” Tần Trạm nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên trước mặt này, lạnh lùng hỏi.
Bàn vương nheo mắt nói.
“Cậu chính là người đã giết chết sư đệ của tôi?”
Tần Trạm cười đáp.
“Tên Chu Định kia chỉ là kẻ có tiếng mà không có miếng, không biết người làm sư huynh như ông có thực lực như thế „ nào.
Bàn vương cười ha hả.
“Thật đúng là ranh con ngạo mạn, tôi còn chưa tìm cậu để tính sổ, cậu thế mà lại chủ động tìm đến cửa.”
Trong lúc nói chuyện, một luồng hơi thở vô cùng mạnh mẽ bùng phát.
Tròng mắt Tần Trạm hơi co rụt lại, thấp giọng nói.
“Giống như chính mình phỏng đoán, bàn vương này đúng là một người tu chân.”
“Nơi này là biệt thự Hương Uyển, không thích hợp để đánh nhau, ông và tôi chuyển sang một nơi khác, được chứ?”
Tần Trạm nhếch miệng cười nói.
Bàn vương cười ha hả.
“Tôi cũng có ý đó.”
“Ba tiếng sau, gặp mặt ở Kỳ Sơn.” Vừa dứt lời, thân hình của Tần Trạm đã biến mất.
Sau khi bàn vương gầm lên một tiếng, ông ta cũng nhanh chóng đuổi theo.
“Đi, đến Kỳ Sơn.” Tiêu Dĩnh Thiến vội vàng phân phó cho tài xế.
Trong trang viên nhà họ Chúc, Mục Thừa Lân cúi thấp đầu đứng ở trước mặt Chúc Diêu.
“Cô Chúc, hôm nay Tần Trạm đến biệt thự Hương Uyển, chủ động khiêu chiến với bàn vương.” Mục Thừa Lân cúi thấp đầu xuống, sợ bị Chúc Diêu nhìn thấy gương mặt xấu xí của mình.
Nhưng ánh mắt của Chúc Diêu cơ bản không dừng ở trên người anh ta, mà chính là khế cười nói.
“Tần Trạm thế mà chủ động đi khiêu chiến với bàn vương?”
“Ha ha ha, thật đúng là một tên tiểu nhân đắc chí, không biết trời cao đất rộng.” Đằng Ngạo cười nhạo.