Nghe thấy câu này, Tần Trạm mãi mà không nói, chỉ lạnh lùng nhìn Dư Quỳnh Nhiên.
Thịt thăn xào chua ngọt, năm đó là món Tần Trạm thích ăn nhất.
Nhưng anh vẫn còn nhớ rất rõ, lúc anh còn nhỏ, Dư Quỳnh Nhiên thà ném thịt thăn xào chua ngọt cho chó ăn, cũng không cho Tần Trạm ăn một miếng.
“Đi thôi đi thôi, tôi dẫn cậu đi…”
“Cút.” Tần Trạm lạnh lùng ngắt lời Dư Quỳnh Nhiên nói.
Sau đó anh nhìn về phía Lâm Tuyết Trinh nói: “Nếu cô còn muốn theo tôi học, bảo bà ta cách xa tôi một chút.”
Sau khi nói xong những lời này, Tần Trạm quay đầu rời đi.
“Ra oai cái gì chứ! Thích ăn hay không thì tùy, mày là cái thá gì!” Tần Trạm đi xa xong, Dư Quỳnh Nhiên không nhịn được chửi ầm lên.
Lúc tối, phủ chủ tự mình đi tới phòng Tần Trạm.
“Chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Phủ chủ hỏi.
Tần Trạm đứng dậy nói: “Ừm, tôi định luyện chế một loại đan dược thiên giai, không biết có thành công hay không.”
“Đan dược thiên giai?” Trong mắt phủ chủ hiện lên kinh ngạc: “Cậu có phương thuốc của đan dược thiên giai à?”
“Có.” Tân Trạm gật đầu nói: “Nếu như phủ chủ muốn, tôi có thể cho bà một phần.”
Phủ chủ lắc đầu cười, sau đó lại hỏi: “Đan dược chỗ ban an ninh thì sao?”
“Hôm nay tôi nghiên cứu đơn giản một lát, hẳn là không có vấn đề gì.” Tần Trạm nói.
Trong truyền thừa cha để lại, quả thực có thể nói là kho thuốc trong giới Tu Tiên.
Tùy tiện lấy ra một phương thuốc, đủ khiến thế giới kinh hãi.
Còn đan dược mà ban an ninh cần, đối với mọi người có lẽ rất khó, nhưng đối với Tần Trạm mà nói thì không khó.
Anh chỉ cần đơn giản hóa vài phần dược liệu trong truyền thừa là được, còn có thể sản xuất ra lượng lớn hay không, vậy thì phải xem phủ Dược Thần rồi.
Phủ chủ cười nói: “Người dự thi hiệp hội luyện dược quốc tế lần này, là đệ tử thân truyền của hội trưởng, cậu không thể khinh thường được.”
Tần Trạm nghe thấy thế, không khỏi cười nói: “Cho dù là hội trưởng của bọn họ tới, tôi cũng không sợ.”
Phủ chủ gật đầu: “Nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Ngày hôm sau, Tần Trạm dựa theo lẽ thường đi tới phòng luyện dược.
Mới vừa tới cửa, thì thấy hai cô gái đứng ở cửa.
Hai người này mắt ngọc mày ngài, sắc đẹp thay cơm, trên gương mặt xuất hiện đỏ ửng, giống như đặc biệt ăn mặc tới đây.
Quan trọng nhất là, hai cô gái này còn là song bào thai.
“Tần trưởng lão.” Nhìn thấy Tần Trạm xong, hai người bước nhanh tới.
“Các cô có chuyện gì sao?” Tần Trạm hỏi.
Hai cô gái này vội vàng nói: “Không… Không có chuyện gì, chúng tôi chỉ muốn đi theo Tần trưởng lão học… Học luyện dược.”
“Ối!”
Vừa dứt lời, một cô gái trong đó đột nhiên trật chân, thân thể ngã về phía ngực Tần Trạm.
Vốn tưởng rằng sẽ là hình ảnh vô cùng hương diễm, không ngờ Tần Trạm nghiêng người sang một bên, cô gái này lập tức ngã xuống đất.
“Ở phủ Dược Thần có nhiều phương thuốc lưu truyền lắm, các cô không cần đi theo tôi học.” Tần Trạm lạnh lùng nghiêm mặt nói.
Sau khi nói xong những lời này, anh liền đẩy cửa vào phòng luyện dược.
Trong phòng, Lâm Tuyết Trinh đang nằm sấp ở trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, toàn bộ chuyện xảy ra vừa rồi, Lâm Tuyết Trinh đều thấy rõ ràng.
“Tần Trạm, anh cũng quá không hiểu phong tình rồi, người ta chủ động yêu thương nhung nhớ, anh còn từ chối người ta.” Lâm Tuyết Trinh khinh thường nói.
Tần Trạm không nói tiếp, anh vừa mở lò đan, vừa nói: “Lấy Bạch Chỉ kia tới đây.”
Lúc chạng vạng tối.
Dư Quỳnh Nhiên lại đi tới phòng luyện dược.
Bây giờ trong tay bà ta còn có đồ ăn.
“Mẹ, sao mẹ còn tới đây nữa!” Nhìn thấy Dư Quỳnh Nhiên xong, vẻ mặt Lâm Tuyết Trinh oán trách đi tới.
Dư Quỳnh Nhiên đẩy Lâm Tuyết Trinh ra, sau đó đi tới trước mặt Tần Trạm, cười mỉa nói: “Tần Trạm trưởng lão, dì xin cháu hai phút, chỉ nói mấy câu thôi.”
“Không rảnh.” Vẻ mặt Tần Trạm không đổi đi sang một bên.
Dư Quỳnh Nhiên vội vàng đuổi theo, bà ta cười mỉa nói: “Tần Trạm, cho dù có ân oán gì, đều đã qua lâu như vậy rồi, cũng nên nguôi giận đúng không? Hơn nữa, không phải là cháu cũng đánh gãy chân Khinh Thiền sao?”
Tần Trạm thờ ơ nhìn Dư Quỳnh Nhiên, trên mặt không có một chút biểu cảm nào.
Dư Quỳnh Nhiên tiếp tục nói: “Cháu xem, cháu cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên lập gia đình, mà Khinh Thiên với cháu lại có cơ sở tình cảm, quả thực là một đôi trời đất tạo nên!”
“Thực ra lúc trước dì đã có ý nghĩ cho hai đứa hợp lại, nhưng mà khi đó còn có Tô Uyên, bây giờ Tô Uyên đều đã chết, cháu…”
“Bốp!”
Dư Quỳnh Nhiên còn chưa nói xong, trên mặt đã trúng một cái tát, cả thân thể trực tiếp bay ra ngoài, đồ ăn trong tay cũng rơi đầy đất.
“Tôi không giết bà, không phải là nhớ tình cũ, mà là cho phủ chủ mặt mũi.” Tần Trạm lạnh giọng nói: “Nếu bà còn dám nói linh tinh, tôi sẽ không nương tay nữa đâu.”
Lâm Tuyết Trinh ở bên cạnh vội vàng chạy tới đỡ Dư Quỳnh Nhiên, mà Tần Trạm đã sớm rời khỏi nơi này.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chỉ trong nháy mắt ba ngày đã qua.
Một đêm trước khi đi, phủ chủ của phủ Dược Thần đi tới phòng Tần Trạm.
Bà ấy ngồi đối diện Tần Trạm, thản nhiên nói: “Hội trưởng của hiệp hội luyện dược quốc tế, là kẻ thù không đội trời chung với tôi, chuyện này hẳn là cậu biết rồi.”
“Từng nghe nói tới.” Tân Trạm gật đầu nói.
Phủ chủ tiếp tục nói: “Cho nên lần này cậu đến nước Mỹ, có khả năng nguy hiểm tâng tầng lớp lớp.”
Sau đó phủ chủ đưa cho Tần Trạm một tấm danh thiếp, nói: “Người này là bạn của tôi ở nước Mỹ, đến lúc đó ông ấy sẽ đi cùng cậu.”
Tần Trạm nhận lấy danh thiếp nhìn lướt qua, chỉ thấy trên danh thiếp viết một cái tên, tên là Tiết Hông Nghĩa.
“Phủ chủ, thực ra bà không cần lo lắng cho tôi đâu.” Tần Trạm nói: “Cho dù gặp phải đại võ tông, tôi vẫn có cơ hội chạy thoát.”
Phủ chủ không nói gì, mà đứng dậy đi ra cửa.
Lúc đi tới cửa, bà ấy xoay người lại nói: “Một mình cẩn thận.”
“Dạ.” Tân Trạm chắp tay.
Sáng sớm hôm sau, phủ chủ phái xe đưa Tần Trạm đến sân bay.
“Để cô ta đi cùng cậu.” Phủ chủ chỉ Lâm Tuyết Trinh nói.
Lâm Tuyết Trinh lập tức mừng rỡ, vội vàng nói: “Cảm ơn phủ chủ!”
Tần Trạm liếc mắt nhìn Lâm Tuyết Trinh một cái, không nói gì.
Từ Việt Nam đi tới nước Mỹ đường xá xa xôi, cần bay mười sáu tiếng.
Trên đường đi, Tần Trạm nhắm mắt lại, trong đầu càng không ngừng tìm kiếm đủ loại phương thuốc.
Cuối cùng Tần Trạm tập trung vào một phương thuốc có tên là “Cổ Linh Đan”.
Tuy Cổ Linh Đan chỉ là đan dược địa giai, nhưng là thánh phẩm trong địa giai.
Tác dụng của nó lại càng tuyệt không thể tả, chính là đan dược phụ trợ cho cảnh giới tu chân.
Nói cách khác, thuốc này là thánh phẩm đột phá, đối với võ giả mà nói, đột phá khó nhất là cảnh giới, chỉ cần cảnh giới đủ cao, dùng đan dược có thể cưỡng ép đắp ra một cao thủ.
Đương nhiên làm vậy cũng có chỗ hỏng, chính là căn cơ không ổn định, gần như đồng nghĩa với việc cạn kiệt thiên phú, dẫn tới hạn mức tu vi cao nhất biến thấp.
Nếu mượn Cổ Linh Đan này bước vào cảnh giới võ tông, như vậy đời này, gần như sẽ không còn cơ hội bước vào đại võ tông rồi.
“Nếu mình có một vạn cây Cổ Thụ Tiên Thiên, có lẽ không cần Cổ Linh Đan rôi.” Tần Trạm nghĩ thâm trong lòng.