Viên nội đan này có được đơn giản hơn tưởng tượng rất nhiều.
Tần Trạm ghi nhớ kỹ tất cả kế hoạch: Bị Yến Võ bắt đi một cách hợp lý, gia nhập hiệp hội võ đạo thủ đô một cách hợp lý, lại được Diệp Thiên Vọng vì muốn lấy đan dược nên đến bảo lãnh.
Nhưng mà anh chỉ là không thể ngờ tới việc hiệp hội võ đạo thủ đô từ trước đến giờ luôn tự nhận là chính nghĩa lại có thủ đoạn hèn hạ như vậy.
“Nuốt viên nội đan này, cho tôi một chút thời gian, ít nhất là có thể khôi phục lại tám phần thực lực.”
Tần Trạm thấp giọng lẩm bẩm nói.
Anh nuốt nội đan vào bụng xong thì ngồi lên ghế sofa bắt đầu tĩnh tọa.
Một sức mạnh dịu nhẹ nổ tung trong dạ dày của Tần Trạm như một dòng suối, từ từ chảy xuôi trong mỗi mạch máu trên cơ thể của Tần Trạm, đi vào trong xương.
Sức mạnh này tạo một vòng khép kín trong cơ thể của Tần Trạm, chảy xuôi mấy vòng trong cơ thể, cuối cùng chảy vào đan điền, tưới lên kim đan.
Kim đan của Tần Trạm đã cạn lâu rồi, thậm chí cũng không còn ánh sáng, viên nội đan này đúng thật là có thể chữa lành vết thương của anh, nhưng mà linh khí mà cơ thể thiếu hụt thì phải nghỉ ngơi một thời gian mới có thể bù đắp lại được.
Một ngày trời ròng rã, linh lực của Tần Trạm đã khôi phục mấy phần, kim đan cũng đã bắt đầu sáng bóng đang chầm chậm xoay trong cơ thể.
Một hớp khí đục được Tần Trạm phun ra.
Cả căn phòng gần như bị ô nhiễm.
“Cứ như vậy, cần phải hoãn thời gian đến nước Mỹ lại.” Trong lòng Tần Trạm thầm nghĩ.
Càng nghĩ Tân Trạm càng quyết định tạm thời dời việc này lại, sau khi khôi phục thực lực rồi tính sau.
Ngày tiếp theo, Tần Trạm chuẩn bị rời khỏi biệt thự nhà họ Chúc.
“Cô chủ Chúc, chuyện tôi đã hồi phục, xin cô tạm thời giữ bí mật.” Tân Trạm nói với Chúc Diêu.
Chúc Diêu có vẻ hơi ngạc nhiên nói: “Anh Tần có kế hoạch gì chưa?”
Tần Trạm gật gật đầu, cười nói: “Để cho thủ đô yên bình một thời gian đi.”
Sau đó Tần Trạm dẫn Hứa Bắc Xuyên rời khỏi biệt thự nhà họ Chúc.
“Sư phụ, bây giờ chúng ta đi đâu đây thế?” Hứa Bắc Xuyên hỏi.
Tần Trạm không nói gì, anh dùng thần thức ngăn cản bốn phía, muốn biết trong bóng tối có bao nhiêu con mắt đang theo dõi mình.
Quả nhiên từ giây phút anh bắt đầu rời khỏi nhà họ Chúc kia thì đã bị mấy bóng người theo dõi.
Bây giờ Tần Trạm như là một chiếc bánh ngọt ngon miệng, trừ nhà họ Tô và hiệp hội võ đạo thủ đô ra thì có rất nhiều người muốn đạp Tần Trạm xuống, mượn cơ hội để ngoi lên. Lúc này nhà họ Tô đã nhanh chóng nhận được tin tức.
“Yến Võ, Tần Trạm chưa chết, vậy nên giao cho cậu.” Ông cụ Tô chậm rãi nói.
Yến Võ chắp tay nói: “Được, tôi lập tức đi làm ngay.”
Đợi sau khi Yến Võ ra khỏi cửa thì ông cụ Tô nói với quản gia bên người: “Phái mấy người theo dõi cậu ta. Còn nữa, nghe nói gần đây cậu ta rất thân thiết với Tô Yên Thế.”
“Đúng là vậy, gần đây Yến Võ và cậu ba qua lại thân thiết nhiều lần.” Quản gia hạ thấp người nói.
Ông cụ Tô khẽ hừ lạnh một tiếng nói: “Thay tôi dặn dò Tô Yên Thế, việc kinh doanh của nhà họ Tô không cho phép bất cứ người ngoài nào nhúng tay vào, tất cả các quyền sinh sát lớn đều phải nằm trong tay mình”
“Vâng, ông chủ.”
Tần Trạm và Hứa Bắc Xuyên rời khỏi biệt thự nhà họ Chúc thì định đi một chuyến đến Đạm Thành.
Đầu tiên là vì Tần Trạm có tụ linh trận ở Đạm Thành, đã lâu như vậy chắc cũng đã tích tụ được không ít.
Thứ hai là bởi vì Đạm Thành mới là căn cứ địa của Tần Trạm, nơi đó mạng lưới của anh không tệ, có cơ hội liên lạc với cụ Tô.
Biệt thự Long An có vẻ cô quạnh nhiều, đã có mấy phần cảm giác nhà vắng người.
Tuy là bên trong quét dọn sạch sẽ nhưng mà xung quanh đã không còn khói bếp.
Sau khi về nhà, Tần Trạm mở máy tính lên online tìm thông tin liên quan đến họ Gia Cát.
Sau khi Tô Phát bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô thì cũng đang âm thầm sắp xếp để giúp đỡ dòng họ Gia Cát.
Vậy nên những năm này nhà họ Gia Cát phát triển rất mạnh, đồng thời từ nhiều năm trước cũng đã hợp tác thân thiết với nhà họ Tô.
Bây giờ phủ dược thần âm thầm giúp đỡ dòng họ Gia Cát, tốc độ phát triển lại càng mạnh mẽ hơn, bây giờ cũng đã lan đến kinh doanh và sản nghiệp của nhà họ Tô.
Hai ngày sau, những đệ tử đến từ nước Bàn âm thầm rục rịch.
“Đại sư huynh, em đã điều tra, trong cả Đạm thành này không có bất kỳ một võ tông nào, thậm chí tìm không ra một đại tông sư.”
Người được gọi là đại sư huynh gật đầu, anh ta lạnh giọng nói: “Chuyện này không thể chậm trễ, người muốn giết Tần Trạm không chỉ có mình chúng ta.”
Đang lúc bọn họ định ra tay thì trên núi Long An bỗng truyền ra một tiếng quát lớn. “Tần Trạm, mau lăn ra đây nhận lấy cái chết.” Một thanh niên trẻ tuổi bỗng nhiên đứng trong sân, anh ta trợn mắt không ngừng gào thét, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống Tần Trạm.
Tần Trạm nhíu mày, anh thả lỏng thần thức, phát hiện ra đối phương chỉ là một đại tông sư đỉnh phong.
“Sao, ngay cả đại tông sư cũng đến khiêu khích?” Hứa Bắc Xuyên cũng chú ý đến tu vi của đối phương, anh ta không khỏi hừ lạnh một tiếng, quay đầu muốn ra ngoài nghênh chiến.
“Đợi đã.” Tần Trạm ngăn cản Hứa Bắc Xuyên, sải bước ra cửa.
“Tần Trạm, mày sát hại nhiều người vô tội như vậy, tao muốn tự tay làm thịt mày.” Thanh niên này cắn răng nói.
Tần Trạm cười nói: “Hay là cậu thôi đi, dù tôi có yếu hơn nữa thì cũng không phải một đại tông sư như cậu có thể khiêu khích.”
“Ghê gớm nhỉ! Bây giờ mày cùng lắm cũng chỉ là một người thường mà thôi, tao có thể giết mày như giết một con chó.” Nói xong thì thanh niên này đã chủ động vọt tới.
Tần Trạm hừ lạnh một tiếng giơ tay lên bắt được nắm đấm của thanh niên này.
Vẫn đang có ý muốn giết Tần Trạm, lúc này thanh niên này bỗng nhỏ giọng nói: “Ngài Tần, là cụ Tô nói tôi tới, nói là cuối năm là có thể thu lưới, công việc cụ thể thì ông ấy sẽ sai người nói cho anh biết sau.”
Sắc mặt Tần Trạm nhất thời thay đổi: “Cậu là người cụ Tô sai đến truyền tin?”
“Vâng.” Thanh niên này nói: “Ngài Tần, không cần phải ra tay nhẹ đâu, trong bóng tối còn rất nhiều người đang theo dõi anh.”
“Vậy sao mà tao ra tay được.” Tần Trạm dùng một tay đánh bay thanh niên này ra ngoài, sau đó một bước đạp tới nắm lấy cổ áo anh ta.
Người thanh niên nổi giận mắng: “Tần Trạm, có bản lĩnh thì giết tao đi, dù sao thì mày cũng đâu chỉ giết mỗi mình tao.”
Nói xong câu đó, thanh niên bỗng vung tay lên mạnh mẽ đánh một chưởng lên ngực của Tần Trạm.
Một tiếng keng vang dội, cổ tay của thanh niên này trực tiếp bị đánh gãy.
“Ngài Tần, giấy tờ quan trọng tôi đã đặt vào trong túi tiền của ngài, cũng mong ngài hãy giết tôi.” Thanh niên nhỏ giọng nói.
Vẻ mặt Tần Trạm vô cùng khó coi, sao mà anh có thể nhẫn tâm ra tay.
“Cụ Tô có ơn sâu với tôi, nếu như không có ông ấy e là cả nhà tôi đã chết từ lâu rồi. Ngài Tần, người làm việc lớn không chấp những việc vặt vãnh, không thể có lòng nhân từ của đàn bà, ra tay đi.” Thanh niên nói.
Sau đó anh ta dùng một tay mạnh mẽ chộp lên đầu Tần Trạm.
Tần Trạm cắn răng, không thể làm gì khác là giơ tay đánh một chưởng đánh nát ngực cậu ta.
Thanh niên ngã xuống đất, thoi thóp sau đó thì nhanh chóng tắt thở.