Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 467: Chương 467




Giờ phút này Thương Trụ thật sự sợ hãi, trước đây, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của hiệp hội võ đạo thủ đô bọn họ, giống như Tôn Ngộ Không không thể nhảy ra khỏi Ngũ Chỉ sơn.

Nhưng bây giờ, trên người Tần Trạm xuất nhiều chuyện không chắc chắn, rõ ràng nội kình hao tổn, thực lực lại có thể tiến thêm một bước, chuyện này đã vượt ra khỏi phạm vi khống chế của bọn họ!

Thương Trụ hợp tác với toàn bộ mọi người trong hội đồng, gửi một bức thư thỉnh cầu cho hội trưởng, yêu cầu hội trưởng phải đại võ tông, trực tiếp giết Tần Trạm!

Buổi sáng đưa thư thỉnh cầu, buổi chiều đã nhận được trả lời.

Hội trưởng không đồng ý phái đại võ tông, nguyên nhân chỉ có một, đó là đại võ tông của hiệp hội võ đạo thủ đô đều đang bị giám thị, bất kể phải ai cũng phải xin chỉ thị của bên trên.

Lão già Thương Trụ này vẫn chưa từ bỏ ý định, ông ta tốn thời gian cả đêm thêm dầu vào lửa viết ra tính uy hiếp của Tần Trạm lần nữa, đồng thời cuối cùng còn thêm vào một câu: Nếu Tần Trạm không chết, anh sẽ trở thành tên ác ma thứ hai trong nhà tù, thậm chỉ còn đáng sợ hơn người kia.

Hôm sau, Thương Trụ liều chết đưa bức thư thỉnh cầu thứ hai. “Chỉ cần có thể giết Tần Trạm, đến lúc đó tôi tới gánh tội thay!” Thương Trụ cam kết nói.

Lần này, hội trưởng không trả lời ông ta.

Trong lòng Thương Trụ sốt ruột không nhịn nổi, ông ta bắt đầu ân hận vì hành động ban đầu của mình: Sao lại để Tần Trạm trưởng thành dưới mí mắt của mình chứ? Rõ ràng bọn họ đã biết Tần Trạm có quan hệ với người trong nhà tù từ lâu rồi!

“Xem ra mình cần phải tự nghĩ cách rồi.” Thương Trụ mặt mày âm trầm, thấp giọng lẩm bẩm.

Tần Trạm dùng một tiếng đánh bại võ đạo Kiều Thành, chuyện này đã khiến vô số người kinh ngạc.

Sau đó lại có một tin tức nặng ký truyền đến, đó chính là sau khi Đằng Ngạo quan sát trận chiến xong trực tiếp trở về Lục Hạ, tiếp tục bế quan.

Hai chuyện này chồng lên nhau, không khó phỏng đoán nguyên nhân: Thực lực của Tần Trạm đã khiến người được xưng là đứng đầu Việt Nam – Đằng Ngạo lo lắng.

Trong biệt thự ở núi Long An, Tần Trạm đang ngồi trên sô pha xem tivi.

“Sư phụ, bây giờ bên ngoài huyện náo xôn xao, đang truyền tin tức của anh đấy!” Hứa Bắc Xuyên nghiêm túc nói.

Tần Trạm không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Truyền cái gì?”

“Bọn họ nói bây giờ anh đã đứng đầu Việt Nam, tính uy hiếp vô cùng cao, yêu cầu hiệp hội võ đạo thủ đô bắt anh lại!” Hứa Bắc Xuyên bảo.

Tần Trạm cười bảo: “Truyền thôi, liên quan gì đến tôi.”

“Anh đừng tưởng rằng có phủ chủ bảo vệ thì hiệp hội võ đạo thủ đô không thể bắt anh nữa.” Hứa Bắc Xuyên lầm bầm: “Dưới áp lực trăm bề, cho dù là ban an ninh cũng phải nhường đường cho dân chúng!

Tần Trạm đặt điện thoại xuống, anh ngẩng đầu nói: “Hiệp hội võ đạo thủ đô không có tư cách bắt tôi. Hơn nữa chẳng mấy chốc bọn họ sẽ xong đời rồi.”

Hứa Bắc Xuyên vừa định nói gì đó, lúc này bỗng nhiên điện thoại của Tần Trạm vang lên.

Tuy rằng trên điện thoại không hiển thị tên, nhưng Tần Trạm vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra số điện thoại này: Thương Trụ.

“Ông ta gọi điện cho mình làm gì nhỉ?” Tần Trạm híp mắt lại, sau đó nhận điện thoại.

“Chó già Thương Trụ, ông còn sống hả?” Tần Trạm thản nhiên nói.

Thương Trụ lạnh lùng nói: “Tôi gọi không phải để cãi nhau với cậu, lần này là kêu cậu tới hiệp hội võ đạo thủ đô trao đổi chuyện quan trọng.”

“Chuyện quan trọng gì? Làm sao chém cái đầu chó của ông hả?” Tần Trạm có chút giễu cợt nói.

Thương Trụ hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ nhiều thế lực đều yêu cầu nghiêm trị cậu. Tần Trạm, hiện tại không phải tôi đang mời cậu, mà là đang ra lệnh cho cậu! Tối mai tốt nhất cậu hãy xuất hiện ở hiệp hội võ đạo thủ đô!”

Tần Trạm trầm mặc một lát, nói: “Thôi được, vậy ông đợi đấy.”

Nghe thấy Tần Trạm nhận lời, Thương Trụ coi như thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi cúp điện thoại, Hứa Bắc Xuyên cau mày hỏi: “Sư phụ, anh định đi thật hả?”

“Đi chứ.” Tần Trạm trầm giọng nói.

Kể từ khi biết người bị giam giữ trong chỗ sâu của nhà tù là mẹ mình, Tần Trạm đã nảy sinh một khao khát bí ẩn với chỗ đó.

Ngày kế tiếp, Tần Trạm đã tới hiệp hội võ đạo thủ đô.

Hôm nay có rất nhiều người đến hiệp hội võ đạo thủ đô, bọn họ là đại biểu đến từ tất cả gia tộc, gần như trong tay mỗi người đều nằm lực lượng võ đạo nhất định.

Ví dụ như nhà họ Thẩm khu Bắc Hà, nhà họ Đậu khu Hà Tây, bọn họ đều là thế gia võ đạo mạnh nhất trong khu vực.

Từ giây phút Tần Trạm bước chân vào hiệp hội võ đạo thủ đô, ánh mắt của mọi người đã rơi lên người anh.

Mà Tần Trạm căn bản không nhìn bọn họ, đôi mắt anh nhìn chằm chằm về hướng nhà tù. “Sao vậy, cậu còn muốn vào đó lần nữa hả?” Thương Trụ nhìn thấy ánh mắt của Tần Trạm không khỏi giễu cợt nói.

Nghe thấy lời này, một cỗ luồng khí kinh khủng lập tức từ trên người Tần Trạm tỏa ra!

Trong chớp mắt, Thương Trụ đã cảm giác được một luồng áp lực cực mạnh nặng nề đè lên vai mình!

Cảm giác sợ hãi trỗi dậy trong lòng gần như muốn nuốt chửng Thương Trụ “Nếu bây giờ ông đã muốn chết, tôi không ngại tiễn ông một đoạn đường đâu.” Ánh mắt Tần Trạm như dao, lóe ra ánh sáng lạnh.

Thương Trụ nuốt một ngụm nước bọt, rõ ràng là ở địa bàn của mình nhưng ông ta lại ngây người không dám nói câu nào.

Tần Trạm hừ lạnh một tiếng, anh bước đến bên cạnh Thương Trụ ngồi xuống.

“Đó không phải là vị trí của cậu.” Thương Trụ kiên trì nói.

Tần Trạm liếc mắt nhìn ông ta, vừa định mở miệng, Thương Trụ đã xua tay nói: “Được rồi, cậu muốn ngồi đâu thì ngồi đó đi, hôm nay tôi không muốn cãi nhau với cậu.”

Tần Trạm khẽ hừ một tiếng, anh lại phóng thần thức, muốn xuyên qua cấm chế của nhà tù kia nhưng vẫn thất bại.

“Xem ra không bước vào đại võ tông thì không thể xuyên qua cấm chế này rồi.” Tần Trạm nghĩ thầm trong lòng.

Xung quanh bàn tròn có mười mấy người ngồi, bọn họ mặc âu phục mang giày da, rất có khí chất cấp trên.

Mà cách ăn mặc của Tần Trạm lại có vẻ không hợp với bọn họ, anh không bị quy củ thế tục ước thúc, thoạt nhìn cực kỳ tùy ý.

Đúng vào lúc này, bỗng nhiên có một người từ ngoài cửa bước vào.

Đưa mắt nhìn tới, người này khí độ bất phàm, tác phong nhẹ nhàng.

Sau khi thấy rõ dáng vẻ người này, đồng tử Tần Trạm chợt co lại.

Người này, thế mà lại là Tô Vũ! Mặt mũi của anh ta đã được chữa trị nguyên vẹn, không còn là trạng thái thịt thối kia nữa!

“Tần Trạm, đã lâu không gặp.” Tô Vũ bước đến đối diện Tần Trạm, trên mặt nở nụ cười châm biếm nói.

Tần Trạm nheo mắt lại hỏi: “Anh tới làm gì?”

“Ha, quên nói cho cậu biết, bây giờ tôi là người phụ trách khu vực Kỳ Đồng.”

Tô Vũ thản nhiên nói: “Hết cách rồi, tất cả thế gia võ đạo ở địa phương đều ủng hộ tôi ngồi vị trí người phụ trách này.”

“Ồ?” Tần Trạm nhíu mày, anh chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc.

Hung thủ thật sự an vị trong hiệp hội võ đạo thủ đô, đám ngu xuẩn này lại căn bản không phát hiện, thậm chí cho anh ta làm người phụ trách gì đó, đúng là buôn cười!

“Người đã đến đông đủ rồi, bắt đầu đi.” Thương Trụ nói.

Mọi người ở đây ngoại trừ Tân Trạm ra, trong tay mỗi người đều có một cái máy tính bảng.

“Sau khi hiệp hội nhiều lần thảo luận, quyết định xử lý Tần Trạm thích đáng.” Thương Trụ nói: “Để bảo vệ sự phát triển lành mạnh của võ đạo Việt Nam, quyết định trục xuất Tần Trạm ra khỏi giới võ đạo Việt Nam, để người phụ trách bỏ phiếu quyết định.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.