Nghe thấy những lời này, Tô Vũ thoảng an tâm vài phần.
Anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Trạm, sau đó khẽ hừ một tiếng, nói: “Tần Trạm, tôi giết cậu chỉ là chuyện giơ tay, nhưng hôm nay tôi tha cho cậu một mạng.”
“Người nào đái ra quần, hội như vậy.” Hứa Bắc Xuyên bịt mũi, lộ ra biểu cảm chán ghét.
Tô Vũ liếc Hứa Bắc Xuyên một cái, sau đó vung tay lên, dẫn theo rất nhiều người mặc áo choàng đen của Âm Minh Tông rời khỏi nơi này.
“Cậu Trạm… Đám người kia thấy được bản lĩnh của Tần Trạm xong, trong lòng lập tức dấy lên hi vọng.
Bọn họ nhìn Tần Trạm với vẻ chờ mong, nói: “Cậu Trạm, cậu nhất định phải giết tên Tô Vũ kia! Ác nhân cỡ này, tuyệt đối không thể giữ lại trên đời!”
“Tôi nhớ rõ lúc trước các ông cũng nói sư phụ tôi như vậy.” Hứa Bắc Xuyên cười mỉa nói: “Đám người các ông, có sữa là gọi mẹ.”
Trong lòng mọi người vốn thấy thẹn, bây giờ lại cầu xin Tần Trạm, tất nhiên là bọn họ sẽ không cãi lại.
Tần Trạm hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Tô Vũ nhất định sẽ chết.”
Chỉ cần giết Tô Vũ, đến lúc đó Tần Trạm vung tay lên, chẳng phải Tần Môn sẽ có hi vọng phục hưng sao?
Thay thế Âm Minh Tông trở thành tông môn đứng đầu thế giới, căn bản không phải là vấn đề.
“Anh Trạm, không nghĩ tới anh đã bước vào cảnh giới đại võ tông. Chúc Diêu tiến lên phía trước mỉm cười nói.
Nhìn thấy Chúc Diêu xong, bỗng nhiên trong lòng Tần Trạm dâng lên lòng tò mò.
Dưới bí thuật che giấu này, rốt cuộc là gương mặt như thế nào?
Nghĩ tới đây, Tần Trạm tự động thôi động Thiên Minh Nhãn, nhìn về phía mặt Chúc Diêu.
Chúc Diêu giống như cảm nhận được, cô ta giơ tay che kín mặt, khẽ cười nói: “Anh Trạm, gia tộc bọn tôi có truyền thống, chỉ có chồng tương lai mới có thể nhìn thấy mặt tôi, anh Trạm muốn nhìn sao?”
Tần Trạm nghe thấy thế, vội vàng thu hồi ánh mắt, mở miệng nói đùa: “Vậy Đằng Ngạo sẽ giết tôi mất.”
Đằng Ngạo nằm trên đất, gian nan đứng dậy.
Anh ta thờ ơ nhìn Tần Trạm nói: “Không nghĩ một người vô danh năm đó, vậy mà bây giờ đi tới bước này.”
Tần Trạm thản nhiên nói: “Sau này anh sẽ nhìn thấy càng nhiều chuyện hơn, đám đệ tử dựa vào thế gia để nổi tiếng như các anh, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành lịch sử.
Đằng Ngạo hừ lạnh nói: “Xem ra trận đấu giữa hai ta phải hoãn lại rồi, Tần Trạm, ngày xuất quan kế tiếp của tôi, sẽ là ngày chết của cậu.”
Sau khi nói xong những lời này, Đằng Ngạo quay đầu bước đi.
Nhìn bóng lưng Đằng Ngạo, Tần Trạm không khỏi sờ cằm.
Đằng Ngạo này đúng là người hoang tưởng, vừa mới xuất quan, bây giờ lại muốn đi bế quan sao?
Đã bước vào đại võ tông, đơn thuần dựa vào bế quan còn có ý nghĩa sao?
“Đi thôi.” Tần Trạm vỗ bả vai Hứa Bắc Xuyên, chuẩn bị về phủ Dược Thần.
Chúc Diêu cảm thấy có hứng thú đối với phủ Dược Thần, cho nên dưới lời mời của Tần Trạm, cùng đến phủ Dược Thần với anh.
Tin tức Tần Trạm trở về, nhanh chóng truyền ra rồi!
Người kinh hãi đầu tiên, không phải ai khác chính là Thương Trụ!
Trong lòng ông ta biết rõ, một khi Tần Trạm bước vào cảnh giới đại võ tông, như vậy hiệp hội võ đạo thủ đô sẽ không nắm quyền chủ đạo trong tay rồi!
Muốn giết anh, chỉ sợ khó càng thêm khó! “Tần Trạm này chỉ tu hành mấy năm, sao có thể bước vào đại võ tông… Thương Trụ nghiến răng, gương mặt xanh mét, trong lòng tràn ngập phẫn nộ.
Một khi Tần Trạm tìm tới cửa, người bị giết đầu tiên sẽ là Thương Trụ ông ta.
“Chỉ có thể dựa vào Tô Vũ rồi.”
Thương Trụ nói từ tận đáy lòng: “Chỉ mong Tô Vũ có thể giết được Tần Trạm kia.”
Cho dù Tô Vũ cũng tràn ngập uy hiếp, nhưng nói tương đối, tính nguy hiểm của anh ta còn xa mới sánh bằng Tần Trạm.
Trong một đêm diễn đàn võ đạo bùng nổ rồi! Tin tức Tần Trạm bước vào đại võ tông lan truyền nhanh chóng!
Mà Tần Trạm giơ tay hóa giải công kích dị tượng của Tô Vũ, lại càng khiến mọi người kinh hãi không thôi!
“Trên đời này còn có ai có thể ngăn cản được Tần Trạm? Đừng nói là một thế hệ trẻ tuổi, cho dù là tông môn ẩn thế chỉ sợ cũng không dám trêu chọc người như vậy?”
“Ha ha, đợi coi, nếu Tần Trạm lại thắng Tô Vũ, như vậy Tần Trạm nhất định sẽ trở thành hắc mã nhóm đầu tiên mấy năm gần đây!”
“Nói ra có phải là chúng ta nên xin lỗi Tần Trạm hay không?”
“Xin lỗi cái gì, nguyên nhân căn bản là tại Thương Trụ kia, chậc chậc, thật sự không nghĩ tới hiệp hội võ đạo thủ đô lại có bộ mặt như thế.”
Trong phủ Dược Thần, Tần Trạm không thèm để ý tới mấy tin tức này.
Anh đang đợi, đang đợi giao đấu với Tô Vũ.
Ba ngày qua, Tần Trạm vẫn luôn điều tra tư liệu liên quan tới Tô Vũ.
“Vậy mà ông cụ Tô đồng ý hợp tác với Tô Vũ? Đúng là chuyện khó tin.” Tần Trạm xoa cằm, có chút khó hiểu nói.
Ông cụ Tô này không phải người trong võ đạo, ông ta không biết ý nghĩa của đại võ tông.
Mà từ trước tới nay ông cụ Tô vẫn luôn không vừa mắt võ đạo, sao có thể hạ mình như vậy?
“Đợi mình giết Tô Vũ, mọi chuyện sẽ rõ ràng rồi.” Trong mắt Tần Trạm lóe lên sắc bén: “Tô Tề Hải, Tiêu Dĩnh Thiến, người nhà họ Tô, các người nên trả giá thật nhiều.”
Ngày hôm sau, Tần Trạm một đường đi tới Trường Đô. Trong một biệt thự ở chỗ xa xôi Trường Đô, Tô Phát ngồi dưới gốc cây đa to, nhìn có vẻ cô độc.
Từ khi ông ấy biết Tô Vũ hợp tác với ông cụ Tô, thì không còn gặp bất luận kẻ nào, thậm chí đã bắt đầu không ôm hi vọng đối với kế hoạch của mình rồi.
Liên tục mấy ngày, đều như vậy.
Đúng lúc này, một bóng dáng thon gầy chặn tầm mắt của Tô Phát.
Bóng dáng của anh được mặt trời kéo ra rất dài, Tô Phát bất chợt mở to mắt.
“Cụ Tô.” Tần Trạm đi đến phía sau, nhẹ nhàng xoa bả vai cho cụ Tô.
Tô Phát ngẩn người, sau đó kinh hãi nói: “Tần Trạm? Không phải cháu đã…”
“Cháu đã trở về.” Tần Trạm cười nói: “Cụ Tô, gần đây thân thể có khỏe không?”
Cụ Tô không để ý tới những lời này, ông ấy sốt ruột nói: “Tần Trạm, sao cháu lại tới đây? Cháu điên rồi à?”
Tần Trạm cười nói: “Không cần lo lắng, tin tức không truyền ra được.”
“Tần Trạm, Tô Vũ kia đã bước vào đại võ tông, còn…”
“Cháu đều đã biết rồi.” Tần Trạm ngắt lời cụ Tô nói, anh ngồi đối diện, cười nói: “Có muốn chơi một ván không?”
Cho dù cụ Tô cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Trong lòng Tô Phát rất bất an, cho nên mỗi nước cờ ông ấy đi đều rất bối rối.
Trái lại Tần Trạm còn trẻ tuổi, nhưng mỗi một bước đều vô cùng lão luyện.
Tuy sát khí tung hoành, nhưng không tìm thấy bất cứ sơ hở nào.
Cuối cùng cụ Tô thua.
Đây là lần đầu tiên ông ấy thua Tần Trạm.
Cụ Tô ngẩng đầu nhìn Tần Trạm, lắc đầu cười nói: “Tài đánh cờ lại tăng lên, tác chiến đơn độc, đúng là khó tin.”
Tần Trạm cười nói: “Một quân một tướng, đủ để ăn hết tất cả quân cờ.”
“Vậy saø?” Cụ Tô lắc đầu: “Nếu ông không ra một quân cờ, quê nhà vững như thành đồng, cháu còn có cơ hội sao?”
Tần Trạm chậm rãi nói: “Đứng ở độ cao nào, sẽ nói những lời như vậy, bây giờ cháu đã không cần phòng thủ rồi.”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên Tần Trạm giơ tay lên cách không đánh ra.
- Bùm”
Bỗng nhiên bốn phía phát ra tiếng nổi Sau đó chỉ thấy sáu người từ trong góc tối ngã ra!
Miệng bọn họ phun máu tươi, ngã xuống đất không dậy nổi, chỉ còn một hơi cuối cùng.