Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 507: Chương 507






Sau đó, nhìn thấy Phương Hiểu Điệp cùng hai người bạn cùng phòng bước vào.

Bạn cùng phòng lần lượt là là Lôi Đình và Quan Y Ngọc, lúc Phương Hiểu Điệp nhìn thấy Tần Trạm, cô lao tới, ôm cổ Tần Trạm rồi nhảy lên người của Tần Trạm.

“Em biết anh sẽ không sao đâu!” Phương Hiểu Điệp hét lên, nằm trên người Tần Trạm.

Tần Trạm bất lực nói: “Mau xuống đi, bạn học của em còn ở đây, thật không biết xấu hổ.

Sau đó Phương Hiểu Điệp nhảy ra khỏi người Tần Trạm.

Ở phía xa xa Lôi Đình và Quan Y Ngọc hiển nhiên có chút căng thẳng, trông họ vô cùng kiềm chế trước mặt Tần Trạm.

“Anh, Anh Tần Trạm.” Lôi Đình bước lên trước, lớn gan gọi một tiếng

Tần Trạm cười nói: “Đừng căng thẳng như vậy, tôi cũng chỉ là một người bình thường giống như cô.”

Cho dù như vậy, Lôi Đình và Quan Y Ngọc vẫn không thể thả lỏng người.

“Được rồi, nhanh đi rót một cốc nước cho bạn học.” Tần Trạm vẫy tay với Phương Hiểu Điệp nói.

Phương Hiểu Điệp”ừ, ừ, ừ” ba tiếng liền rồi sau đó bỏ chạy đi.

“Anh Tần Trạm, danh tiếng của anh trong nghề của chúng em bây giờ thật sự rất lớn!” Quan Y Ngọc rốt cuộc không nhịn được, bước lên trước kích động nói.

“Đúng vậy, chúng em cũng thành lập câu lạc bộ người hâm mộ Tần Trạm toàn cầu! Hiểu Điệp là chủ tịch, còn hai tụi em là phó chủ tịch!”, Lôi Đình tự hào nói.

Tần Trạm xoa xoa trán, cảm thấy có chút đau đầu.

Suy nghĩ của những cô gái ở độ tuổi này, Tần Trạm không cách nào hiểu được.

Lúc này, Phương Hiểu Điệp cầm mấy ly nước đi tới, cô áp sát vào người Tần Trạm, trên mặt nở nụ cười ngốc nghếch, ánh mắt nhìn chăm chăm Tần Trạm”Năm mới sắp đến rồi, các em cũng phải về nhà chứ?” Tần Trạm nói với Phương Hiểu Điệp.

“Em không về đâu!” Phương Hiểu Điệp nói: “Em định đến nhà Lôi Đình đón năm mới. Em đã nói với ba rồi. Ồ, đúng rồi, Tần Trạm, anh có muốn đi cùng không?”

“Anh không đi, không rảnh.”Tần Trạm xua tay không chút do dự.

“Đúng vậy, anh hiện tại là người nổi tiếng, hẳn là có rất nhiều chuyện phải giải quyết. Phương Hiểu Nguyệt trầm ngâm nói: “A, thật đáng tiếc, nếu như anh có thể đi cùng em, như vậy là quá tuyệt rồi.”

Tần Trạm cảm thấy nói không lại cô gái nhỏ này, vì vậy anh đứng dậy và nói: “Em chơi đi, anh về phòng nghỉ ngơi trước.

Sau khi nói xong những lời này, Tần Trạm rảo bước trở về phòng.

Sau khi vào cửa, một sợi kiến thức tâm linh của Tần Trạm đã tìm thấy cổ vật không gian.

Anh lạnh giọng hỏi: “đã làm xong chuyện tôi nhờ chưa?”

“Tôi nhớ lại rồi, đại khái còn nhớ thêm một ít môn phái nổi tiếng” Linh hồn nói.

Tần Trạm ra hiệu lệnh cho linh hồn tiếp tục.

Linh hồn nói: “Hàng ngàn năm trước, có rất nhiều môn phái nổi bật trong thế giới võ thuật, trong số đó, có rất nhiều cao thủ của Đại võ tông, Hóa Cảnh và thậm chí có nhiều võ môn cao hơn, nhưng nổi tiếng nhất là Đoạn Nhạc Tông. Không ngoa khi nói rằng Đoạn Nhạc Tông là môn phái duy nhất đứng ở đỉnh cao”

“Đoạn Nhạc Tông vào thời kì đỉnh cao, Đại Võ Tông chẳng qua chỉ là sự tồn tại trong bậc thấp nhất. Hóa Cảnh có tất cả là trăm người, nhưng trong môn phái của bọn họ, có Độ Kiếp Kỳ đại tu sĩ hàng thật giả thật” Âm Minh Tông tổng chủ trầm giọng nói.

“Độ Kiếp Kỳ?” Tần Trạm nhướng mày một hồi, điều này vẫn khiến anh kinh ngạc.

Bên trên Độ Kiếp Kỳ, chỉ còn sót lại Đại Thừa Kỳ, gần như có thể nói là tu luyện đạt đến đỉnh cao.

“Thời điểm đó không có một ai dám thách thức Đoạn Nhạc Tông, có thể nói là cực kỳ thịnh thế.” Giọng điệu của Âm Minh Tông tông chủ không khỏi có chút ghen tị.

Tần Trạm cau mày nói: “Vậy thì Đoạn Nhạc Tông còn sống sót không?”

“Không, Đoạn Nhạc Tông tuy mạnh, nhưng cũng giống như sao băng, phù du đoản mệnh.” Âm Minh Tông tông chủ nói tiếp: “Tàn nhẫn và vô nhân đạo như thế này thì giáo phải sớm muộn cũng sẽ bị tiêu diệt, giống như Âm Minh Tông của chúng tôi.

Tần Trạm chế nhạo: “Nếu đã biết, tại sao lại không hối cải?”

Môn chủ Âm Minh Tông thở dài: “Có bao nhiều tà phái, cũng không thiếu được Âm Minh Tông của chúng tôi.”

Tần Trạm không muốn nghe linh hồn nói, liền trực tiếp hỏi: “Môn phải có được Độ Kiếp Kỳ tu sĩ tại sao lại bị diệt vong? Theo tôi được biết, đại tu sĩ Độ Kiếp Kỳ có thể sống tới hơn ngàn năm, không lẽ ông ta chết bất đắc kỳ tử sao?”

Tông chủ Âm Minh Tông không khỏi có chút kinh hãi khi nhắc tới chuyện này.

Anh ta run rẩy nói: “Thiên hạ còn có người, ngoài trời cũng có ngày. Ai có thể ngờ rằng môn phái Đoạn Nhạc Tông lại bị một thanh kiếm san phẳng. Cậu có thể tưởng tượng được không rằng môn phái Đoạn Nhạc Tông ở thời kỳ đỉnh cao đã bị tiêu diệt chỉ trong một đêm! Các đại tu sĩ đều đã chết sạch trong một đêm! Chỉ là một đêm!”

“Liên quan đến chuyện này, ai cũng không tận mắt chứng kiến qua, nhưng mà đồn đại cũng không ít.”



“Anh Tần Trạm, nghe đồn là có người đã tận mắt nhìn thấy vị đại sư kia.” Âm Minh Tông dường như nhận thấy Tần Trạm có chút không tin, nên lo lắng giải thích.

“Sau này xảy ra chuyện gì? Về sau đại sư xảy ra chuyện gì?” Tần Trạm hùng hổ hỏi ngược lại.

Âm Minh Tông ngẩn ra, cười khổ: “Không phải, nhiều người nói anh ta chỉ luyện để trả thù, cũng có người nói anh ta thăng thiên. Nói tóm lại, anh ta có rất nhiều truyền thuyết, chính là không có ai thấy hắn.

“Có lẽ trình độ nhào nặn của võ sư đó đều cùng một tầng. Tần Trạm nói: “Tiếp tục đi.”

Sau đó, Âm Minh Tông tông chủ đã đưa ra một số ví dụ về môn phái.

Về phần các gia tộc quý tộc hiện đại mà các môn phái này tiến hóa, điều này hoàn toàn không biết, bởi vì ông ta đã ngủ say quá lâu, không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra trong mấy trăm năm qua.

“Lãng phí thời gian của tôi.” Tần Trạm lẩm bẩm, sở dĩ hỏi là muốn xem trên đời này còn có môn phái nào sống sót, nhưng cái này gì cũng không biết.

“Anh Tần Trạm, tôi có một số tin tức tốt muốn nói với anh.” Lúc này, Âm Minh Tông tông chủ đột nhiên thay đổi lời nói.

Tần Trạm nhướng mày nói: “Nói mau lên.

“Trong tấm bản đồ do Hiệp hội võ đạo thủ đô đưa cho anh, có một môn phái khá nổi tiếng. Anh không ngại cũng có thể thử vận may đi.” Âm Minh Tông tông chủ chậm rãi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.