Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 545: Chương 545




Đã trải quãng thời gian hơn hai mươi năm, kiếm thuật của Tá Đằng lại được tăng cấp, hơn nữa lại còn xuất ra được rất nhiều học trò ưu tú, hầu như chỉ cần ngồi hưởng thụ danh tiếng.

Tá Đằng thu lại kiếm trong tay, sau đó hướng về phòng trà.

Vừa đẩy cánh cửa phòng trà ra, vẻ mặt Tá Đằng không nhịn được mà thay đổi.

Bởi vì lúc này Hoa Kiến Nhân đang ở trước mặt ông ta, không phải là đang ngồi mà là đang co quắp lại, nhìn qua vô cùng thảm thương.

“Ô Ô Ô.”

Toàn thân Hoa Kiến Nhân quấn đầy băng gạc, ngay cả miệng cũng bị bịt kín.

Sắc mặt Tá Đằng tái xanh, ông ta hít sâu một hơi, đi qua tháo băng vải ra, lạnh giọng nói: “Có chuyện gì vậy?”

Hoa Kiến Nhân thống khổ nói: “Sư phụ, sư phụ phải báo thù cho con, tên Tần Trạm đó.”

“Vị ở trong cơ thể con đâu rồi?” Tá Đằng nghiêm mặt mà nói.

Hoa Kiến Nhân đau đớn nói: “Bị Tần Trạm giết chết rồi.”

“Một linh hồn siêu phàm như vậy lại bị giết chết sao?” Tá Đằng chau mày, cảm thấy có chút không thể tin tưởng được.

Ông ta lại càng hiếu kỳ về sức mạnh của Tần Trạm.

“Sư phụ, sư phụ nhất định phải báo thù cho con đấy.” Hoa Kiến Nhân đau khổ không thể tả được. Tá Đằng khẽ hừ một tiếng, ông ta trầm giọng nói: “Quả nhiên là không dựa vào người khác được mà, chỉ có tu vi của mình mới là hàng thật giả thật mà thôi.”

Sau đó, Tá Đằng khoát tay nói: “Đưa cậu ấy đến bệnh viện trước đã.”

“Vâng thưa sư phụ Tá Đằng.” Vài người bên cạnh ông ta vội vàng đứng dậy, đem Hoa Kiến Nhân đi.

Tá Đằng ngồi bên bàn trà, học trò đứng bên người nhanh chóng rót trà cho ông ta.

Sau đó Tá Đằng trầm giọng nói: “Đi gọi Lộc Tuyền đến đây đi.”

“Vâng thưa sư phụ.” Học trò của ông ta đáp một tiếng, lại nhành chóng đi ra ngoài.

Mấy phút sau.

Một người đàn ông có tướng mạo tuấn tú, phong thái không tầm thường đi đến.

“Sư phụ” Lộc Tuyền đi đến, chắp tay với Tá Đằng. truyện tiên hiệp hay

Tá Đằng ừ một tiếng, nói: “Đã nghe nói chuyện đàn em của con rồi nhỉ.”

Lộc Tuyền gật đầu nói: “Không ngờ đến vị đại nhân ở trong người đàn em Hoa lại có thể thua được.”

Tá Đằng hít sâu một hơn, nói: “Chỉ có sức mạnh tự mình tu hành mới là của mình, vốn dĩ thiên phú của Hoa Kiến Nhân không có đủ, lại không có đủ năng lực, thua cũng không lạ”

Lộc Tuyền nhíu mày nói: “Sư phụ, vậy ý của sư phụ là?”

Tá Đằng ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Lộc Tuyền, nói: “Sư phụ không quan tâm đến sự sống chết của Hoa Kiến Nhân, nhưng mặt mũi của Tá Đằng sư phụ, không thể mất một lần nữa được. Sư phụ muốn bây giờ con xuất phát đi đến Việt Nam, đánh nhanh thắng nhanh, trong ba ngày lấy được đầu của anh ta.”

“Vâng thưa sư phụ.” Lộc Tuyền cúi người nói. Lộc Tuyền là học trò ưu tú nhất của Tá Đằng, về mặt kiếm thuật không chỉ là lớn hơn Hoa Kiến Nhân một chút.

Anh ta là một người rất thận trọng, vì vậy trước khi xuất phát, anh ta đã đến bệnh viện, hỏi thăm Hoa Kiến Nhân, thuận tiện hỏi dò về sức mạnh của Tần Trạm.

Trong bệnh viện, Hoa Kiến Nhân nhìn thấy Lộ Tuyền liền nước mắt lưng tròng.

Anh ta đai khổ mà nói: “Đàn anh Lộc, anh nhất định phải báo thù cho em, hu hu hu em thảm lắm!”

Lộc Tuyền cười nói: “Được, đừng có buồn nữa, sư phụ đã ra lệnh cho anh bây giờ phải đi đến Việt Nam báo thù cho cậu rồi.”

Hoa Kiến Nhân vội vàng gật đầu nói: “Được, đàn anh, anh nhất định phải giết chết anh ta đấy!”

Nói đến đây, Hoa Kiến Nhân dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Nhưng mà Tần Trạm có thể không ở Việt Nam nữa rồi.”

“Hả?” Lộ Tuyền có chút kinh ngạc mà hô lên: “Vậy thì anh ta đang ở đâu?”

Nghe thấy câu đó, Hoa Kiến Nhân có chút trốn tránh mà nói: “Anh ta có thể đi đến thần xã phương Đông rồi.” “Hả?” Trong nháy mắt Lộc Tuyền nhíu mày: “Tại sao anh ta lại đi đến thần xã phương Đông? Cậu đưa địa chỉ cho anh ta rồi hả?”

“Không không không, đàn anh, là vị đại nhân đó, là vị đại nhân đó nói cho anh ta, không liên quan đến em đâu!” Hoa Kiên sNhaan vội vàng xua tay nói.

Lộc Tuyền cười nói: “Đi thần xã phương Đông, nghĩ lại chắc không cần anh ra tay nữa đâu nhỉ?”

Anh ta suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định đi một chuyến, để tránh có việc gì bất trắc.

Tần Trạm đã ở ngoài cửa hang núi suốt hai ngày rồi.

Hai ngày nay anh không hề chợp mắt, thần trí vẫn luôn quan sát xung quanh, không nhịn được mà có chút mệt mỏi.

Sức lực của thần trí tiêu hao rất nhiều, làm cho Tần Trạm có chút yếu ớt, thần trí có chút mơ hồ.

Nhưng anh vẫn kiên cố đứng nguyên ở chỗ này, để tránh có người cắt ngang.

Thời gian Âm Thuần đưa ra là ít nhất ba ngày, trong ba ngày này, Tần Trạm không dám lơ là cảnh giác.

“Hửm?” Lúc này bỗng nhiên Tần Trạm cảm giác được các đây vài cây số có cái gì đó đang di chuyển.

Một hơi tở vô cùng nagng tàn, đang rất nhanh đi đến. “Có người đến rồi.” Ánh mắt Tần Trạm chớp mắt một cái, anh nhanh chóng xốc lại tinh thần, tập trung vào nơi hơi thở kia.

Hơi thở đó rất nhanh đã đi đến, đang hướng về phía thần xã phương Đông mà đi tới.

Tần Trạm nhíu mày, anh suy nghĩ một lát, thu hồi thần trí, nín thở ngưng thần, cố gắng tránh khỏi phải chiến đấu.

Nơi núi lửa của thần xã phương Đông.

Lộc Tuyền đang đứng ở đó lạnh lùng nhìn về đống phế tích.

Anh ta nhíu mày nói: “Thần xã phương Đông diệt vọng như vậy rồi à?”

Trong nhất thời anh ta có chút hòi nghi, là do Tần Trạm quá mạnh hay là thần xã phương Đông có tiếng mà không có miếng?

Trong lòng bọn họ thần xã phương Đông là một sự tồn tải không tưởng, bây giờ lại trở thành một đống phế tích, trong nhất thời làm cho Lộc Tuyền có chút không chấp nhận được.

Anh ta thả lỏng thần thức của mình, trong nháy mắt đã bao trùm lên trên phạm vi mấy cây số.

Rất nhanh, anh ta đã cảm giác nhíu mày, anh suy nghĩ một chút, đứng dậy hỏi: “Xin chào, anh là?”

Lộc Tuyền chưa thấy qua Tần Trạm, anh ta đánh giá Tần Trạm, cau mày hỏi: “Người Việt Nam?”

“Đúng, chúng tôi đến bái sư phụ, nhưng bị lạc đường ở đây.” Tân Trạm bày ra một bộ dạng đáng thương mà nói.

Lộc Tuyền đánh giá cẩn thận Tần Trạm, anh phát hiện ra sức mạnh cảu Tần Trạm không mạnh lắm, thậm chí là có chút yếu ớt.

“Cậu đến bái sư phụ nào?” Lộc Tuyền dùng chút tiếng Trung tồi tệ của anh ta mà nói.

Tần Trạm thở dài nói: “Tôi nghe nói ở đây có một tổ chức vô cùng lợi hại, liền bán toàn bộ gia sản tỏng nhà, nhưng tôi lại bị lừa hết, giờ chỗ này chả có cái lông gì! Anh này, anh có biết làm sao mà đi ra ngoài không? Tôi đã mệt mỏi ở đây một ngày rồi.”

Lộc Tuyền nhíu mày, anh ta không trả lời câu hỏi của Tần Trạm, mà lạnh lùng hỏi: “Cậu có gặp người khác ở đây không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.