Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 57: Chương 57




Kiếm Hổ theo bản năng nhìn Tần Trạm bên cạnh, sau đó cười lạnh nói: “Không cần tối nay, ngay bây giờ luôn đi.”

“Thật sao?” Dương Nghị càng thêm hưng phấn: “Cám ơn anh Hổ! Vậy chúng ta…bây giờ xuất phát?”

“Người chẳng phải ở trước mặt cậu rồi sao?” Kiếm Hổ cười lạnh nói.

Dương Nghị sửng sốt, anh ta gãi đầu, nói: “Anh Hổ, anh đừng đùa nữa, chắc không phải anh muốn nói thầy Ngụy là vị trung y kia đấy chứ?”

“Tôi không phải đâu.” Lão Ngụy vội vàng xua tay nói.

Kiếm Hổ hất cảm chỉ về phía Tần Trạm đang nằm trên sô pha, nói: “Chẳng phải đang nằm ở đó à.”

“Nằm ở đó?” Ánh mắt Dương Nghị nhìn về phía Tần Trạm, sau đó ngượng ngùng nói: “Anh Hổ, anh không muốn đón thì cứ nói thẳng, đâu cần làm vậy? Cậu ta là trung y? Trò đùa này cũng lớn quá rồi…”

“Đúng vậy, anh ta là trung y cái rắm ấy!” Lâm Khinh Thiền không nhịn được mắng: “Tôi và anh ta quen nhau từ nhỏ đến lớn, sao tôi lại không biết anh ta biết luyện thuốc vậy?”

Kiếm Hổ hắng giọng, lớn tiếng nói: “Thực ra vị trung y mà tôi nói không hề tại, thuốc mà tôi có, đều lấy từ chỗ cậu Tân, cậu ấy chính là người luyện thuốc.”

“Nói bậy!” Dương Nghị tức giận nói: “Kiếm Hổ, tôi biết quan hệ giữa anh và cậu ta rất tốt, nhưng cũng không cần giúp cậu ta như vậy? Anh nói cậu ta là vị trung y kia, anh bảo cậu ta lấy bằng chứng ra xem! Nếu không ai mà tin!”

“Phải đó, anh Kiếm, cậu Tần chẳng qua chỉ hơn hai mươi, làm sao biết luyện thuốc…” Lão Ngụy cũng ở bên cạnh cười nói.

Kiếm Hổ không để ý nhóm người đó, hắn ta nhìn về phía Tần Trạm, chờ chỉ thị kế tiếp của Tần Trạm.

Tần Trạm chậm rãi đứng dậy khỏi số pha, nhìn nhóm người nói: “Kiếm Hổ nói không sai, những viên thuốc này, đều do tôi luyện ra.”

“Haha, Tần Trạm, anh thật không biết xấu hổ.” Lâm Khinh Thiền cười lạnh nói: “Bản thân anh có trình độ gì, trong lòng không nắm rõ à?”

“Cậu Tần, không phải chúng tôi không tin cậu, chỉ là…dựa vào đâu chứng minh cậu là vị trung y kia?” Có người bước qua hỏi.

“Chứng cứ?” Tần Trạm cau mày, anh vươn tay lấy một cái túi ra, sau đó lắc lư, lập tức có vô số viên thuốc từ trong bao rơi ra ngoài.

Những viên thuốc này, chính là viên bổ nhỏ!

Nhìn qua, ít nhất có mấy chục viên!

“Nhiều…nhiều như vậy?” Mọi người trừng to mắt: “Cậu Tần, lẽ nào cậu thật sự là vị trung y kia?”

“Cậu ta là cái rắm! Cái này khẳng định là giả!” Dương Nghị tức giận mắng: “Tùy tiện lấy thuốc ra là viên bổ nhỏ sao? Cậu lừa ai vậy? Nói không chừng đây chỉ là mấy hạt đậu thôi!”

“Là thật hay giả, để lão Ngụy xem là biết ngay.” Câu này nhắc nhở mọi người, bọn họ vội vàng nhìn về phía lão Ngụy.

Lão Ngụy tập tễnh đi đến trước giường, ông ta lấy một viên thuốc lên, đeo kính lão, tỉ mỉ nghiên cứu.

Khoảng mười phút sau, vẻ mặt lão Ngụy kinh ngạc cảm thán.

Ông ta không nói gì cả, chỉ khom người quỳ trước mặt Tần Trạm, kích động nói: “Cậu Tần chỉ mới hơn hai mươi, lại có tài năng như vậy, lão đây bội phục!”

Tần Trạm vội vàng đỡ lão Ngụy lên, cười nói: “Lão Ngụy khách sáo rồi, tôi chỉ ngẫu nhiên học được một chút kỹ thuật luyện thuốc thôi, về mặt trung y, tôi không bằng một phần vạn của ông.”

Câu này khiến lão Ngụy càng thêm cảm thán: “Tuổi còn trẻ nắm giữ tuyệt kỹ, lại giữ vững khiêm tốn, thực sự hiếm có! Chẳng trách ông Tô lại chọn cậu làm con rể!”

Sau khi nghe thấy câu nói của lão Ngụy, sắc mặt mọi người lập tức kinh ngạc.

Vị trung y kia, thật sự là Tần Trạm?

“Cậu Tần! Tôi muốn ký hợp đồng dài hạn với cậu!” “Cậu Tần, tôi đồng ý ra giá cao mua đứt!”

“Cậu Tần, cậu…”

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Dương Nghị cực kỳ khó coi.

Sao anh ta có thể ngờ, viên bổ nhỏ trong tay anh ta, lại lấy từ chỗ Tần Trạm!

“Làm sao có thể…” Dương Nghị gần như sụp đổ, lúc này anh ta mới phát hiện, tất cả kiêu ngạo của mình, trước mặt người ta đều không đáng nhắc đến!

“Được rồi.” Lần này, Tần Trạm ngắt lời bọn họ.

“Bắt đầu từ hôm nay, viên bổ nhỏ không bán nữa, nếu muốn, đến chỗ Kiếm Hổ, dùng dược liệu cực phẩm để trao đổi.” Tần Trạm ngắt lời mọi người.

“Cậu Tần, không biết trong tay cậu có bao nhiêu?” Có người hỏi.

Tân Trạm nhìn anh ta, nhàn nhạt nói: “Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”

“Lời này là thật?”

“Lẽ nào cậu Tần gạt anh chắc?” Kiểm Hổ có chút mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, mau đi thôi, muốn lấy thì mang dược liệu đến chỗ tôi đổi!”

Sau đó, Kiếm Hổ đi đến trước mặt Dương Nghị, hắn ta dùng ngón tay chỉ hà thủ ô, nói: “Mười hai viên bổ nhỏ, đổi hà thủ ô trong tay cậu!”

Dương Nghị cắn răng, phẫn nộ quát: “Ông đây không đổi!”

“Không đổi?” Tần Trạm nhướng mày: “Dương Nghị, nếu vừa rồi tôi trực tiếp ra tay, anh cảm thấy mình có thể lấy được hà thủ ô không?” Dương Nghị sửng sốt.

Phải đó, trong tay Tần Trạm có nhiều viên bổ nhỏ như vậy, nếu cậu ta ra giá, mình làm gì có cơ hội?

Nhưng tại sao cậu ta lại làm như vậy?

Lâm Khinh Thiền bên cạnh ánh mắt cong lên nhìn chằm chằm Tần Trạm, trong lòng không nhịn được thầm nghĩ: “Lẽ nào anh ta là vì mình? Haha, quả nhiên, trong lòng anh ta vẫn không quên được mình!”

Vào lúc Dương Nghị còn suy nghĩ lung tung, Tân Trạm vươn tay, hà thủ ô kia rơi vào tay anh.

Sau đó, Tần Trạm như bố thí, vứt mười hai viên bổ nhỏ cho Dương Nghị, nói: “Anh có thể đi rồi.”

Tuy trong lòng Dương Nghị cực kỳ không tình nguyện, nhưng nếu tiếp tục như vậy cũng chỉ tự rước lấy nhục.

Cho nên, anh ta chỉ đành cầm lấy mấy viên bổ nhỏ kia, chạy vọt ra ngoài.

“Tần Trạm này!” Ngồi trên xe, Dương Nghị hung hăng nện lên vô lăng.

Không còn viên bổ nhỏ, e rằng việc làm ăn của nhà họ Dương sẽ sa sút.

Sao anh ta có thể ngờ được, vận mệnh của nhà họ Dương, lại bị một “phế vật” nắm giữ trong tay!

“Nhất định phải nghĩ cách, nhất định phải nghĩ cách!” Dương Nghị không cam lòng, vẻ mặt vặn vẹo.

Chính vào lúc này, điện thoại Dương Nghị đột nhiên vang lên.

“Ai vậy?” Dương Nghị phiền chán hỏi.

“Tôi, Địch Sáng” Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nói.

Nghe thấy cái tên này, Dương Nghị lập tức thay đổi sắc mặt, cung kính nói: “Anh Địch, sao anh lại đột nhiên gọi điện cho tôi vậy?”

Địch Sáng cười nhạt nói: “Nghe nói gần đây cậu đang làm việc cho nhà họ Địch chúng tôi? Phát triển thế nào rồi?”

Dương Nghị căng da đầu nói:

“Rất…rất tốt, bây giờ nhà họ Dương chúng tôi gần như trở thành số một ở Đạm thành!”

“Ừm, không tệ.” Trong lòng Địch Sáng vui vẻ, sau đó anh ta thăm dò hỏi: “Tần Trạm thì sao?”

Dương Nghị vì muốn thể hiện năng lực của mình, bèn nói dối: “Từ sau khi nhà họ Tô rút khỏi Đạm thành, Tần Trạm bị tôi chèn ép đến không sống nổi…cho tôi the chút thời gian, tôi đảm bảo sẽ khiến Tần Trạm cút khỏi Đạm thành!”

“Làm tốt lắm!” Địch Sáng lập tức vui vẻ, anh ta cười nói: “Cậu có muốn đến tỉnh thành phát triển không?”

Dương Nghị sửng sốt, trong lòng lập tức mừng như điên.

Quả nhiên, ông trời không tuyệt đường con người! Mắt thấy nhà họ Dương không thể làm ăn ở Đạm thành nữa, cơ hội liền đến!

Nếu có thể đến tỉnh thành phát triển, ai còn để ý đến viên bổ nhỏ phân chó kia!

Địch Sáng híp mắt, nói: “Tôi nhờ cậu giúp tôi một chuyện, nếu thành công, tôi sẽ để cậu đến tỉnh thành phát triển, đến lúc đó, nhà họ Địch sẽ hợp tác với cậu.”

“Thật sao?! Anh Địch, anh có gì căn dặn cứ việc nói!” Dương Nghị kích động nói.

Địch Sáng u ám nói: “Tôi muốn cậu bắt cóc Tô Uyên.”

Nghe thấy câu này, Dương Nghị lập tức rùng mình.

Khóe môi anh ta run rẩy nói: “Anh…Anh Địch, có phải anh đang đùa không? Đó là viên minh châu trong lòng bàn tay nhà họ Tô, lỡ như ông cụ Tô biết, tôi còn có thể sống được sao…”

Địch Sáng mắng: “Có nhà họ Địch chúng tôi làm chỗ dựa cho cậu, cậu sợ cái gì? Huống hồ, sao ông cụ Tô biết là cậu làm được?”

Tuy nói như vậy, nhưng Dương Nghị vẫn cảm thấy từng đợt hoảng sợ.

“Vậy…vậy anh muốn tôi làm thế nào?” Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, Dương Nghị cắn răng, quyết định đánh cược.

Địch Sáng cười lạnh nói: “Tìm mấy người bắt giam Tô Uyên, hai ngày sau hãy thả ra. Nhớ kỹ, tuyệt đối không thể làm tổn thương Tô Uyên!”

“Chỉ đơn giản như vậy?” Dương Nghị thăm dò hỏi.

“Ừm, chỉ đơn giản như vậy thôi” Địch Sáng nói: “Nhưng chuyện này không thể liên can đến nhà họ Địch, cậu hẳn cũng biết chuyện giữa tôi và Tô Uyên phải không?

Dương nghị vội vàng gật đầu nói:”Tôi hiểu rồi, anh thích cô Tô, anh muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân”.

Định sáng cười lớn:”Biết thì tốt, nhanh chóng làm đi. Sau khi thành công, tôi sẽ đứa cậu đến tỉnh thành!”

“Được, cảm ơn anh Định, tôi đảm bảo sẽ làm chuyện này sạch sẽ gọn gàng!” Dương Nghị hưng phấn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.