Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 609: Chương 609




Một đám lửa bốc lên, Tần Trạm ngay lập tức thiệu lão già thành tro bụi “Người thừa kế của Vạn luyện tổng” Tân Trạm nhớ lại lời của lão già, hơi suy tư. Anh luôn cho rằng, đối phương giống anh, đến đây vì thanh kiểm khổng lồ kia, nhưng hiện tại xem ra, tuyệt đối không phải như vậy. “Nơi này, sẽ có người thừa kế của tông môn cổ sao?” Tân

Trạm suy tư, nhặt đĩa bát quái ở trên mặt đất lên.

Lúc trước anh đã quan sát thứ đồ này, phát hiện nó có chỗ nào đó kì lạ. Bây giờ cầm đĩa bát quái này trên tay, liền phát hiện nó đang run nhẹ, dường như muốn tìm cách trốn thoát.

Tân Trạm hừ một tiếng trầm thấp, một cổ linh khí xuất hiện, lập tức đánh tan ý thức còn sót lại của lão già ở bên trong chiếc đĩa bát quái. Thần thức của anh lướt qua một lượt ở bên trong, Tân Trạm liền phát hiện trong này phác hoạ ra vô số thế trận rắc rối, phức tạp, trông vô cùng kì diệu, phi phàm.

Phù chú mà Ngài Đại thắp sáng còn không đủ một phần trong số đó.

Xem ra có chút phung phí của trời rồi.

Đem đĩa bát quái cất vào trong không gian lưu trữ, Tần Trạm tung một đạo linh quang đánh vào trận nhãn.

Trận pháp tức khắc tan biến.

Anh lại khua tay, trận pháp nhỏ mà Ngài Đại để lại cũng bị phá bỏ nốt. “Ngài Đại đâu?” Chàng trai đeo mặt nạ đi tới, phát hiện ở đây chỉ có một mình Tân Trạm, liên lên tiếng chất vấn, “Haiz” Tân Trạm than thở một tiếng than, lộ ra sắc mặt thương. “Lão già đó không nghe lời tôi, xông loạn vào trận pháp, bị trận pháp công kích nên chết rồi” Trạm tiếc nuối đầy mặt. “Chết rồi?!” Đại cũng hơi kinh ngạc. “Thế đồ vật của ông ta đâu?”

“Toàn bộ bị tiêu hủy dưới sự bản phá của trận pháp rồi” Tân

Trạm nói. “Chắc không phải là anh giết ông ta đấy chứ” Chàng trai đeo mặt nạ đột nhiên lạnh lùng nói.

Nghe lời này, Tần Trạm nở một nụ cười. “Là tôi giết thì đã làm sao?”

Anh vừa nói ra lời này, ngay lập tức khiến tất cả mọi người có chút kinh hoàng.

Thế mà Tân Trạm lại dám thừa nhận rồi.

Phải biết rằng, Ngài Đại chính là người của nhóm cường đạo này, đồng nghĩa với việc bọn hkj bắt trở thành con tin.

Trạm thế mà lại dám công khai thừa nhận.

Mấy người Tăng Lực cũng vô cùng chấn động mà nhìn Tần

Tram..

Từ lúc lên đường đến giờ, đây là lần đầu tiên Trạm xảy ra xung đột với chàng trai đeo mặt nạ. “Anh không sợ tôi sẽ giết anh sao?” Một luồng sát khí từ trên người chàng trai đeo mặt nạ trào ra, ánh sáng trên trường kiếm của anh ta cũng lưu chuyển, chỉ vào Tần Trạm. “Giết tôi? Vậy thì các người đừng mong có thể tiến vào trong kia thêm một bước nữa” Tần Trạm cười lạnh, căn bản cũng chẳng thèm động đậy mà đứng đấy.

Ánh mắt anh càng không chút khách khí mà đối diện với chàng trai đeo mặt nạ. “Là Ngài Đại muốn giết anh, bị anh giết ngược lại chứ

Đại Thần bước qua, cười hạ hạ nói. “Thưa cậu, dù sao thì Ngài Đại cũng đã chết rồi, không bằng để đảm người này đưa chúng ta tiến về phía trước. “Ngài Đại bị thù hận che mờ đôi mắt, xét thấy anh chỉ là muốn tự vệ, có thể tha cho anh một mạng” Chàng trai đeo mặt nạ suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi bỏ bảo kiểm xuống. “Muốn tôi dẫn đường, có thể, nhưng tôi có một yêu cầu

Tàn Tram nói. “Tần Trạm, để cho anh sống đã là nhân từ lắm rồi, anh còn muốn đề ra yêu cầu!” Đại Thần tức giận nói. “Ồ, vậy anh đến đây mà chém tôi đi” Tân Trạm cười lạnh một tiếng. “Anh!”

Chàng trai đeo mặt nạ ngăn Đại Lại lại, bình thản nói: “Anh muốn cái gì?”

“Tôi phụ trách dẫn đường, những người khác ở lại, nếu không tất cả mọi người ai cũng đừng mơ bước vào nơi này nửa bước. Cùng làm thì đường ai nấy đi” Tân Trạm nói. “Được.” Chàng trai đeo mặt nạ lấy ra một viên thuốc. “Anh uống viên thuốc này, tôi sẽ thả bọn họ đi.

Tân Trạm không chút do dự đem viên thuốc kia nuốt xuống “Thả bọn họ đi” Tần Trạm nói. “Cậu Tần.

Tăng Lực và đảm người cảm kích vô cùng, có một số cô gái nhịn không được mà rơi lệ.

Bọn họ trơ mắt nhìn Tân Trạm bị ép uống viên thuốc độc kia.

Những người này vốn không quen biết nhau, lúc bị bắt họ đã sớm tuyệt vọng rồi, bọn họ cho rằng hi vọng sống sót của bọn họ vô cùng mong manh.

Là Tân Trạm đã cứu vớt bọn họ, một mực bảo vệ bọn họ đến tận bây giờ. Tân Trạm chính là anh hùng trong lòng bọn họ. Nếu không phải có anh, rất nhiều người trong số bọn họ đã sớm ngày quy tiên rồi. “Cậu Tần, sau này nhà họ Tăng tôi, toàn bộ đều nghe theo lời ngài sai phó.” Tăng Lực nước mắt rơi đầy mặt, chấp tay vải. “Gia tộc Nạp Tư chúng tôi sẽ không bao giờ quên ân tình của ngài” Một người đàn ông trung niên tóc vàng cúi đầu nói. “Ngài vĩnh viễn là khách quý của tập đoàn Tây Khả chúng tôi” Một người phụ nữ bật khóc.

Trong mắt Đại Thần lóe lên một tia ngưỡng mộ.

Trong mấy trăm người đang có mặt ở đây, chỉ cần có một người nhớ đến ân tình của Tân Trạm, ngày sau nếu như Tân Trạm có chuyện cầu cứu bọn họ, vậy cũng tuyệt đối nói một là một, nói hai là hai.

Tân Trạm trong lúc vô tình đã tạo dựng được một mạng lưới quan hệ vô cùng khổng lồ. “Đi thôi” Đại Thần lên tiếng thúc giục.

Thực ra anh ta rất muốn giết đám người kia, nhưng lời của chàng trai đeo mặt nạ, anh ta không dám không nghe theo. Mấy người Tần Trạm lại một lần nữa lên đường, để lại đám người trông mong, ngóng chờ ở đằng sau. “Nếu như cậu Tần có thể sống mà trở lại, tôi nguyện vì cậu Tần mà lập đền thờ trường sinh, ngày ngày thờ cúng” Tăng Lực than thở nói. “Sản nghiệp gia tộc nhà tôi, có thể chia cho anh ấy một phần, không, hai phần” Một người đàn ông khác cũng nói. Tuy rằng bọn họ vô cùng cảm kích Tân Trạm, nhưng đường đi phía sau nguy hiểm trùng trùng, bọn họ không quá tin tưởng Tần Trạm có thể an toàn rời khỏi đó “Sư phụ, hiện tại chúng ta phải làm sao đây?” Tóc Vàng trong lòng rồi mù mịt. “Đợi ở đây đi.” Tăng Lực thở dài. “Căn cứ theo quy tắc ở nơi này, nếu như không có người nào tiến vào khu vực trung tâm, vậy thì một ngày sau, sẽ bị cưỡng chế truyền tống ra ngoài, chúng ta đợi thêm nửa ngày nữa, thì có thể thoát ra khỏi nơi đây rồi.”

“Hi vọng anh ấy có thể sống trở về, nếu không cả đời này, lương tâm của tôi sẽ can rút không yên

Tần Trạm lúc này đã đem theo đám người trong Băng đảng Soi Hoang cùng chàng trai đeo mặt nạ, lại phá thêm vài trận pháp nữa.

Có điều mấy lần này, Tần Trạm đều như cố ý lại như vô ý mà khống chế sức mạnh, dẫn đến việc mỗi lần qua một ải, đều có người của Băng đảng Sói Hoang phải toi mạng hoặc bị thương nặng.

Sắc mặt của Đại Thần cũng càng ngày càng khó coi. “Tân Trạm, có phải mày cố ý hãm hại người của tao không thế”

Lại qua một ải nữa, trợ thủ của Đại Thần cũng chết thảm dưới lưỡi đao sắc bén, Đại Thần rốt cuộc cũng nhịn không được nổi điên lên. “Tại sao trước đây tất cả mọi người đều bình yên vô sự, mà hiện tại mỗi lần phá trận pháp đều phải có người chết!” Thanh đao dài trong tay anh ta, nhằm thẳng vào cổ Tân Trạm, như thể muốn chém xuống bất cứ lúc nào.

Tân Trạm lạnh lùng nhìn anh ta, cười nói: “Anh chắc mình không phải là một thằng ngu chứ? Cái vị trí này càng gần trung tâm thì độ mạnh của trận pháp cũng càng cao, có người chết là chuyện khó tránh khỏi. “Theo như ông đây thấy là do mày cố ý thì có” Khuôn mặt Đại Thần chứa đầy khí lạnh, dường như không thể kiềm chế nổi cơn tức giận của mình. “Đại Thần, sắp đến cung điện rồi” Chàng trai đeo mặt nạ nhàn nhạt lên tiếng.

Sắc mặt của Đại Thần khẽ biển, thở hổn hển, từ từ bỏ đạo xuống, ép xuống ý định muốn giết người trong lòng. Ý tử của chàng trai, anh ta đã hiểu.

Sau khi đến đại điện, thì sẽ không có trận pháp nữa. Đến lúc đó thì Tân Trạm cũng mất đi tác dụng.

Đến cung điện thì hằng giết anh.

Trong lòng Tân Trạm cũng khẽ cười, anh cũng cảm thấy con đường này sắp đi đến điểm cuối rồi

Lại thông qua hai ba trận pháp nhỏ còn sót lại, lần này Tân

Trạm chơi một võ thật ác, thủ hạ trong tay Đại Thân chỉ còn sót lại hai, ba tên. Sắc mặt Đại Thần đã trầm đến mức sắp vắt ra nước luôn rồi.

Mà rẽ qua một khúc ngoặt, một toà cung điện nguy nga, tráng lệ khác thường xuất hiện trước mặt của đám người.

Toà cung điện này cao tận mây mù, tuy rằng cũng có chỗ không hoàn chỉnh, nhưng lại toát ra long khí thanh tao, tựa như cung điện thần tiên, thường xuyên có đủ các loại ảo ảnh, tiếng nhạc thần tiên vang lên khiến con người ta như lạc vào chốn tiên cảnh. ở trước mặt bọn họ là hơn nghìn bậc thang, một đường nối liền thắng đến cổng cung điện. “Đi chết đi!”

Cơn tức giận sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào, vào chính lúc này lập tức bộc phát, thanh đạo dài của Đại Thần hung dữ hướng về phía lưng của Tần Trạm mà đâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.