Hai võ giả này giãy dụa ngã xuống đất, kêu lên thảm thiết thống khổ, nhanh chóng bị hai luồng sương mù bao vây.
Sau khi sương mù tản ra, chỉ còn lại xương trắng âm u. Võ giả ở bên cạnh nhìn thấy, sợ hãi đến mức run rẩy, nhanh chóng bẩm điện thoại.
Rất nhanh, một người đàn ông phương Tây cao lớn đã đi vào trong sơn động “Tôn chủ, không biết đã xảy ra chuyện gì vậy?” Người đàn ông ra lệnh cho người đem xương trắng trên mặt đất đi, nhìn biểu tình của anh ta không hề kinh ngạc. “Ta thả ra tàn hồn, bị giết.” Pho tượng nọ phát ra giọng nói khàn khàn. “Có người có thể diệt tàn hồn của ngài sao?” Người đàn ông hơi kinh ngạc. Tôn chủ mạnh như thế nào, anh biết rất rõ ràng. “Tàn hồn bị diệt chỉ là phụ, quan trọng là viên thánh được kia mất rồi.” Pho tượng nói giọng nặng nề. “Bây giờ là thời khắc mấu chốt để ta phục sinh. Mỗi một viên thánh được đều vô cùng quan trọng, mi phải tìm các lĩnh dược khác, giúp ta bổ sung vào. Đi mua, mua đầy đủ linh dược cho ta. Dù có phải trả bất kì cái giá nào!”
“Vâng. Người đàn ông sắc mặt nghiêm túc, vội vàng gật đâu.
Tất cả những gì anh có được hôm nay đều là do tôn chủ cho, nên đương nhiên anh phải xử lý đàng hoàng chuyện của đối phương. “Đúng rồi tồn chủ, dược vật tuần này?”
Pho tượng hừ một tiếng, một luồng ánh sáng màu đen xuất hiện, bên trong đang bao một ít đan dược. “Đợi sau khi ta thoát khỏi khó khăn, thực lực mạnh hơn, đến lúc đó cũng không phải là không thể đưa mi lên Hóa Cảnh.”
“Cảm ơn tồn chủ. Tôi sẽ nhanh chóng tìm ra linh được ngài muốn”
Trên mặt người đàn ông lộ ra vẻ hưng phấn, cầm lấy đan dược rời khỏi sơn động.
Lúc này ở nhà họ Tăng, tình cảnh đang rất vui vẻ.
Cụ Tăng đã nằm trên giường bệnh vài chục năm rốt cuộc cũng đã khôi phục, mỗi người nhà họ Tăng đều rất vui vẻ.
Tầng Thông mơ màng tỉnh lại, thấy phụ thân tinh thần phần chân đang luyện Thái Cực Quyền, không nhịn được nói một câu “Xác chết vùng dậy!”
Kết quả, không hề nghi ngờ bị cụ Tăng tảng cho một bạt tai. “Tên nghiệp chướng này.” Cụ Tăng càng nhìn càng thấy chướng mắt Tăng Thông, lúc trước tại sao mình như bị mù, cho rằng năng lực của Tăng Thông không tệ.
Quả nhiên là lâu ngày mới rõ lòng người, mãi cho đến khi ông ta sinh bệnh, mới phát hiện con trai lớn mới thật sự là người có thể kế thừa gia nghiệp. “Cậu Trạm.” Cụ Tăng cầm một bản hợp đồng, đi tìm Tần
Tram. “Đây là 8% cổ phần của nhà họ Tăng chúng tôi, hi vọng cậu nhận lấy. Cụ Tăng chân thành nói. “Ông Tăng, làm gì mà lại khách sáo thể ”
Tần Trạm sững sở, anh đã nói là không cần nhưng Tăng Châu vẫn chủ động đưa tới. “Cậu Trạm, nếu không có cậu, nhà họ Tăng của tôi đã xong đời rồi.”
Cụ Tăng nghĩ mà sợ nói: “Đừng thấy bây giờ nhà họ Tăng tôi vẫn là thế gia số một nước Ý mà lầm. Đó là bởi vì tôi còn sống, ít nhiều vẫn còn một vài mối quan hệ. Nếu tôi chết rồi, e là nhà họ Tăng sợ sẽ bị những người khác nuốt không còn sót lại một chút cần “
“Cho nên Cậu Trạm, cậu nhất định phải nhận 8% cổ phần này. Cụ Tăng liên tục cầu xin. “Ông không cảm thấy thiệt thòi à? Dù sao ông đã từng rất tốt.” Tần Trạm hứng thú nhìn về phía Tăng Châu “Bây giờ ông không cho tôi cổ phần cũng có thể bảo vệ được họ Tăng.”
“Cậu Trạm, vậy thì tôi nói thật luôn”
Tăng Châu bị Tần Trạm nhìn thấu tâm tư, dứt khoát chân thành nói: “Nhà họ tăng chúng tôi phát triển được đến trình độ ngày hôm nay, gần như là đã chấm dứt. Tôi cảm thấy chỉ có để Tăng Lực đi theo cậu mới có thể làm cho nhà họ Tăng của tôi bước lên bậc thang, huy hoàng một lần nữa. “Cho nên, không chỉ tặng cổ phần cho Cậu Trạm. Cuối tuần là đại thọ sáu mươi của tôi, tôi còn tuyên bố để cho Tăng Lực kế thừa nhà họ Tăng. Tôi muốn về hưu.” Tăng Châu cười nói. “Ba, ba còn trẻ mà. Nếu con làm chủ nhà, sợ sẽ không thể đảm nhiệm.” Tăng Lực nghe thấy, lập tức kinh ngạc nói. Tân Trạm nhẹ gật đầu, liếc nhìn cụ Tăng bằng ánh mắt sâu xa.
Tăng Châu quả nhiên là người thông minh.
Chẳng trách có thể dựa vào sức mình, đưa nhà họ Tăng từ không tới có, đến vị trí gia tộc hàng đầu.
Ông ta không xem trọng tiền, mà là xem trọng người.
Ông ta lựa chọn đầu tư cho mình, chỉ cần mình không chết, nhà họ Tăng nhất định sẽ huy hoàng.
Tăng Thông ở bên cạnh như ba mẹ chết. Vị trí chủ nhà, anh ta không hề đùa. “Ba, ba bất công quả. Con không bằng anh cả chỗ nào?”
Bất chợt, Tăng Thông siết chặt nằm đấm, đè nén lửa giận trong lòng. “Cậu Trạm, mong cậu thu tôi làm đồ đệ, truyền cho tôi y thuật phương Đông.” Smith với vẻ mặt cầu khẩn nói. “Bây giờ tôi mới biết mình là ếch ngồi đáy giếng, Tây y là rác rưởi, Đông y mới có khả năng cứu người thật.”
Trước đó chuyện xảy ra với cụ Tăng đã hoàn toàn phá vỡ giá trị quan của Smith. Tân Trạm hơi đau đầu, từ sau khi biết được kĩ thuật thần ki của anh, tên Smith này bèn trở nên dai như đỉa.
Liên tục quần lấy anh, đòi anh truyền dạy y thuật phương
Đông. “Nếu cậu muốn học y thuật của tôi thì phải học thuật chế thuốc trước. Bị quấn lấy đến mức không còn cách nào, Tân
Trạm nói. “Quá trình đó rất vất vả, rất hao tổn thời gian, cậu cần phải từ bỏ tất cả mọi thứ ở hiện tại.”
“Tôi đồng ý, tôi có thể học.
Smith liên tục gật đầu, nói: “Chỉ cần có thể đạt được một phần mười y thuật của Cậu Trạm, làm cho tôi tảng gia bại sản tôi cũng đồng ý.
Tần Trạm gật đầu, lúc trước tên Smith này rất điên cuồng, nhưng đó cũng chỉ là một chút hiểu lầm ngoài ý muốn. Anh ta là một người rất cuồng nhiệt với việc học y, có lẽ thật sự có thể trở thành một thầy thuốc tốt.
Anh nghĩ một lát, viết ra một dãy số. “Vậy cậu gọi theo số điện thoại này, cứ nói là Tần Trạm giới thiệu, sau đó đi nước Mỹ tìm bọn họ.”
Dù sao Smith cũng có khuôn mặt có nét Tây. Tân Trạm không giới thiệu anh ta cho Khương Mạch Sen, thay vào đó để anh ta đi tìm Kevin ở hiệp hội luyện đan dược quốc tế. Anh đích thân dạy cho á? Vậy chắc chắn là không thể nào. “Cảm ơn Cậu Trạm, á, sư phụ” Smith như nhặt được kho báu, lưu lại số điện thoại rồi cúi người chào, sau đó mới rời khỏi. “Cậu Trạm, dựa theo những sai bảo của cậu, mấy ngày nay tôi cũng thu thập được ít linh dược, cậu xem thử cái nào phù hợp yêu cầu.”
Lúc này, Tăng Lực đi tới nói.
Tân Trạm gật gật đầu, đi theo Tăng Lực vào nhà kho. Mà đúng lúc này, trước biệt thự nhà họ Tăng.
Máy chiếc xe sang trọng đang đồ. Đỗ Trung Hải mang vẻ mặt phách lối đi xuống xe, sau lưng còn có mấy vệ sĩ đi theo. Người nào người nấy có vẻ bề ngoài vô cùng hung dữ, trông rất không dễ chọc. “Chào anh, xin hỏi anh tìm ai?”
Người giữ cửa nhà họ Tăng nhanh chóng chạy tới hỏi. “Nói cho chủ nhà họ Tăng biết là phó bang chủ của bang
Rần Độc tới.”
Đỗ Trung Hải lạnh lẽo cười một tiếng. Sự lạnh lùng đó làm cho người gác cổng không nhịn được rùng mình một cái.
Trong phòng khách.
Tăng Châu đang uống trà, nói chuyện phiếm với mấy người bạn già
Tần Trạm chẳng những khôi phục sức khỏe cho ông ta, mà tu vi cũng không hề thụt lùi chút nào.
Chuyện này làm cho tâm trạng của ông ta trở nên vô cùng sảng khoái, càng biết ơn Tần Trạm hơn. “Ông chủ, có một đám người rất hung hãn đang ở trước cửa.” Người gác cổng vội vàng chạy vào. “Bọn họ tự xưng là bang Rắn Độc, người cầm đầu tự xưng là Phó bang chủ, muốn gặp ông.”
“Bang Răn Độc? Phó bang chủ đều tới.”
Tăng Châu sững sờ, chợt cảm thấy hơi bất an.
Mặc dù mấy năm nay ông nằm trên giường trong một khoảng thời gian dài, nhưng cũng biết đến một vài thế lực lớn.
Bang Rẫn Độc rất mạnh, nó là một bang phải rất lớn ở nước Ý, có thể lực ngầm rất mạnh.
Trước đó, bang Rắn Độc chính là bang phải lớn thứ hai nước Ý. Sau đó bang Soi Hoang đột nhiên bị diệt, bang Rản Độc nhảy vọt lên thành thế lực lớn mạnh nhất, nhất thời hùng mạnh không ai sánh bằng.