“Nói đi!” Tần Trạm lập tức nhìn về phía Âm Thuận.
“Có lẽ cách này có tác dụng, nhưng nó là tà thuật Âm Thuần hơi do dự.
“Dù là chính hay tả, chỉ cần cứu được mẹ tôi là được.” Tần Trạm tiến lên, giữ chặt lấy Âm Thuần và gào lên. Người thân đang chết dần chết mòn trước mặt mình, ngay lúc này anh đã không còn quan tâm được nhiều nữa.
“Lấy máu đổi độc” Âm Thuận nói.
“Chất độc này có một đặc điểm là ăn mòn cơ thể mẹ cậu, hơn nữa còn lan rộng ra. Tôi đã từng gặp một tà trận từ thời thượng cổ trong một cuốn sách cổ xưa, dùng để đối phó với những chất độc cùng loại. Trận pháp này sử dụng máu của người khác để tạo ra một cơ thể giả, dẫn độc tố tới cơ thể này”
Âm Thuận cũng biết thời gian gấp gáp, cho nên nhìn Tần Trạm không do dự, anh ta vừa nói vừa tới bên cạnh Châu Cẩm, vẽ ấn ký trận pháp lên: “Chỉ cần tinh huyết của một người có độ phù hợp với máu của mẹ anh là được, chắc chắn anh phù hợp với điều kiện này, nhưng chỉ có tinh huyết của một người thì không đủ. Trước đây trận pháp đó phải hao tổn máu của chín người mới hoàn thành” Anh ta vừa nói vừa nhìn về phía Khương Mạch Liên.
“Tôi có thể để mọi người trong phủ Thần Dược tập hợp lại. Khương Mạch Liên cũng biết chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ. Bóng dáng của bà đột nhiên biến mất. Ngay khi Âm Thuần vẽ xong trận đồ, một luồng khí tà ác lập tức lan ra, rét lạnh thấu xương làm không ít người rùng mình, phải lùi lại mấy bước.
“Nhỏ máu của anh vào trận pháp này đi. Âm Thuần phân phó, Tần Trạm không có một chút do dự, kiểm đồng vạch qua da, từng giọt máu tươi chảy ra và rơi vào trận pháp. Ngay lập tức, trận pháp phát ra ánh sáng chói mắt, tất cả máu tươi hoàn toàn bốc hơi, tạo thành một cột máu như hình người.
“Không chế cột máu này đến chỗ mẹ anh đi, sau đó ép hết chất độc trong người bà ấy ra.” Âm Thuận bảo anh. Tân Trạm gật đầu, người máu vô cùng yếu ớt, nó chậm rãi đi đến bên cạnh Châu Cẩm, vươn tay kéo đảm mây đen kia qua. Ngay lập tức, Tần Trạm cảm giác cơ thể vô cùng đau đớn như bị làn khỏi đen này thiêu đốt, toàn thân nóng chảy như rơi vào dòng dung nham đang nóng chảy. Nhưng anh cần chặt răng, kéo hắn làn khói đen ra khỏi người Châu Cầm. Khỏi đen dân dân tan ra, hơi thở của Châu Cẩm cũng dần dần ổn định lại, nhưng vẫn chỉ hơi ổn một chút.
“Có tác dụng. Tất cả mọi người nhận ra tình hình có biến chuyển tốt thì hơi kích động.
“Tiếp tục đi. Vết thương đã đông máu, Tân Trạm lại cắt đứt da tay một lần nữa, máu tươi điên cuồng phun ra.
Cùng lúc đó bên trong phủ Dược Thần, chuông đồng đã gõ lên chín lần. Tiếng chuông lớn vang lên inh tai nhức óc, mà người trong phủ Dược Thần càng cảm thấy ngạc nhiên và hoảng sợ bởi vì chuông đồng vang lên chín lần chính là báo động cao nhất của phủ Dược Thần.
Điều này làm cho tất cả mọi người đang luyện chế đan dược cũng phải tạm gác lại mọi chuyện trong tay lại, lập tức tập hợp đến phòng họp. Mà người đến trễ hoặc không đến sẽ bị giết chết không cần biết là tội gì. Chỉ mấy phút sau, tất cả mọi người trong phủ Dược Thần, bao gồm cả Dư Quỳnh Nhiên, Lâm Khinh Thiền và Lâm Tuyết Trinh đều bước vào phòng họp.
Khương Mạch Liên đứng trên đài cao, sắc mặt nghiêm trọng nhìn lướt qua đám người: “Thưa các vị! Hôm nay tôi gọi mọi người đến đây là vì cần máu của các vị để cứu người, nhưng máu cần phải phù hợp với điều kiện, nếu mọi người đồng ý, vậy thì từ hôm nay người đó sẽ được phong làm Trưởng lão phủ Dược Thần.”
Nếu như được làm trưởng lão, như vậy có thể thăng lên làm thủ tịch trưởng lão, đồng thời cũng được tiếng thơm lây. Khương Mạch Liên vừa nói xong, toàn bộ đám người có mặt ở hiện trường lập tức sôi trào lên. Vị trí trưởng lão trong phủ Dược
Thần là vị trí được rất nhiều luyện được sự mơ ước, nó đại diện cho lượng tài nguyên khổng là lần quyền lợi đi kèm.
Mà bây giờ chỉ cần hiến chút máu tươi là đã có thể được thăng lên làm trưởng lão. Tất cả mọi người đều động lòng. Đến cả trưởng lão cũng vô cùng kích động.
“Bây giờ sẽ có người đi kiểm tra máu của mọi người, mọi người chỉ cần bỏ chút máu tươi mà thôi.” Khương Mạch Liên phân phố, đảm người lập tức cắt ngón tay. Âm Thuần chạy đến, nhỏ thắng máu vào miệng để nếm thử. Nhưng anh ta không ngừng lắc đầu, dường như không hài lòng lắm.
“Con gái à, hi vọng cả hai chúng ta đều được chọn, nếu như vậy chúng ta có thể trở thành trưởng lão, hưởng thụ vinh hoa phủ quỷ” Dư Quỳnh Nhiên say mê nói. Lâm Khinh Thiền cũng gật đầu liên tục, tưởng tượng dáng vẻ khi mình trở thành trưởng lão. Rất nhanh, Âm Thuận đã đi tới bên cạnh hai mẹ con.
“Bà không được rồi. Âm Thuần lắc đầu với Dư Quỳnh Nhiên. Sau đó đi đến trước mặt Lâm Khinh Thiền. Lâm Khinh Thiên hơi căng thẳng còn Âm Thuần thì giật mình: “Miễn cưỡng đạt yêu cầu. Dư Quỳnh Nhiên và Lâm Khinh Thiên đều rất vui mừng. Cuối cùng sau khi Âm Thuần thử tất cả mọi người, chỉ có máu của chị em nhà Lâm Khánh Thiền và Lâm Tuyết Trinh là có thể sử dụng. Khương Mạch Liên đuổi mọi người đi, gọi hai người đến cạnh mình.
“Tôi cần phải nói rõ cho hai cô biết, chuyện này khá nguy hiểm, tôi không muốn ép các cô, cho nên có tham gia hay không là tùy vào ý của các cô” Khương Mạch Liên nói.
“Phủ chủ! Có phải nếu tôi cho máu là có thể trở thành trưởng lão không?” Lâm Khinh Thiền hỏi.
“Là anh rể cần à? Nếu đúng vậy thì tôi không cần chức trưởng lão gì đó đâu, chỉ mong có thể giúp anh ấy.” Lâm Tuyết Trinh nói. Truyện Sủng
Khương Mạch Liên nhìn hai người một chút rồi nhẹ nhàng lắc đầu, mặc dù là hai chị em nhưng lại chênh lệch rất nhiều.
“Hai người đi theo tôi đi!” Khương Mạch Liên dẫn theo hai chị em đến khu vực luyện dược, “Anh rể” Nhìn thấy lúc này sắc mặt Tân Trạm đã trắng bệch vì liên tục lấy máu, Lâm Tuyết Trình để lộ vẻ gấp gáp. Có chạy tới và thì thầm nói nhỏ: “Lấy máu kiểu gì đây, để máu ở đâu?”
Lâm Khinh Thiên thấy Tân Trạm thì cũng hơi sững sờ. Cô ta cũng muốn tiến lên xem rốt cuộc đây là chuyện gì. Âm Thuận nói: “Máu của cô không hoàn toàn phù hợp, chờ lát nữa rồi đến sau.”
Lâm Tuyết Trình cắt tay, máu tươi lập tức rơi vào trận pháp. Người mẫu kia lập tức lớn thêm mấy lần, không ngừng hút sương độc đi. Áp lực mà Tần Trạm phải chịu cũng giảm bớt một ít, anh dùng khuôn mặt trắng bệch quay đầu gật gật với Lâm Tuyết Trinh thay cho lời cảm ơn.
“Anh rể Anh nghỉ ngơi một lát đi, để tôi giúp anh.” Lâm Tuyết Trinh thấy trán Tần Trạm lấm tấm mồ hội, đau lòng nói, nhưng Tần Trạm lắc đầu. Mặc dù trước mắt đã có thể miễn cưỡng bảo vệ tính mạng cho mẹ mình, nhưng khoảng cách tiêu trừ hết chất độc còn rất xa, anh còn phải tiếp tục truyền máu. Máu của hai người không ngừng chảy ra. Sắc mặt Tần Trạm trắng bệch như tờ giấy, cơ thể bắt đầu run rẩy. Máu trong cơ thể có hạn, dù máu chỉ nhỏ giọt xuống, nhưng kể cả tu vi nguyên anh bị mất máu nhiều cũng sẽ chết. Nhưng mà Tần Trạm vẫn kiên trì.
“Nhìn tóc của Tần Trạm kìa!” Đám người bắt đầu chú ý tới mái tóc đen của Tân Trạm dẫn dẫn đổi màu, nhanh chóng trở nên bạc trắng.
Lâm Tuyết Trinh cũng giống thế, da của cô trở nên khô khốc già nua, mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp dẫn lầm tấm bạc. Nhưng Lâm Tuyết Trinh cũng cần răng kiên trì, máu không ngừng chảy ra. Lâm Khinh Thiền nhìn thấy cảnh này, cơ thể mềm mại bắt đầu run lên và liên tục lắc đầu, cô ta đã hối hận. Mặc dù mình tham lam quyền lợi của trưởng lão, nhưng cô không thể nào chấp nhận cảnh mình nhanh chóng già đi, thậm chỉ có thể chết vì mất máu quá nhiều.
“Đám người Tân Môn lại không ai đáp ứng đủ điều kiện. Âm Thuần lại lần nữa trở về, lắc đầu thở dài.
“Chỉ có ba người, khó tránh khỏi gặp phải nguy hiểm”
“O? Lâm Khinh Thiên đầu rồi?” Đột nhiên Âm Thuần để ý thấy Lâm Khinh Thiền đã biến mất từ lúc nào không hay.
“Cô ta chạy rồi à?” Am Thuần giận dữ, đây không phải vào lúc mẩu chốt thì xe bị tuột xích sao, anh ta nói muốn đi bắt Lâm Khinh Thiền về.
“Dừng lại! Con gái của tôi hối hận rồi, nó bảo không muốn lấy máu. Tân Môn các người có quyền có thể thì cũng không thể bắt nạt dân thường như chúng tôi như vậy được. Dư Quỳnh Nhiên nhận được tin bên này nên vội vàng chạy tới, cuống quít ngăn cản Âm Thuần.