Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 683: Chương 683




Dường như vật chứa một không gian chứa đồ, nhưng làm thế nào mới mở nó ra thì gã vẫn còn đang tìm tòi. Hôm nay trong cuộc họp, gã lại bị Đại hội trưởng Phạn Nhất mắng cho một trận thậm tệ.

Phạn Lục giấu đi sự phẫn nộ, chuẩn bị quay lại tiếp tục nghiên cứu ngọc quyết kia. Thế mà khi gã đẩy cửa vào phòng, toàn thân gã đều cứng đờ. Bản thân gã tự cho rằng mình là một nhân vật lớn của Hội Phạn Thiên, tình hình an ninh nơi này rất tốt, vậy mà lúc này lại có một người ngồi ngay trên giường của mình.

“Về rồi à” Tần Trạm bình tĩnh nhìn Phận Lục

Phạn Lục như bị sét đánh điểng hồn. Gã dụi dụi mắt hoài nghi có phải mình gặp ảo giác không. Nơi này đúng là Hội Phạn Thiên sao?

Đây là phòng của mình sao? Tần Trạm là kẻ nên bị bắt, tại sao lại xuất hiện trong phòng của mình? Lại còn chào hỏi với mình.

“Cử dụi mắt mãi thế, mắt của mày mù rồi à? “Tần Trạm nói.

“Tần Trạm! Mày đúng là to gan lớn mật!”

Xác định tất cả những thức trước mắt đều là thật chứ không phải ảo giác. Phạn Lục vừa ngạc nhiên và sợ hãi, lại vừa tức giận.

“Tao hiểu rồi, mày trốn trong mảnh ngọc quyết này!” Trong lòng hơi suy nghĩ lại, đột nhiên Lục Phạn đã hiểu ra, gã tức đến nỗi muốn ói máu. Bản thân gã đã tìm kiếm tung tích của Tần Trạm cực khổ dường nào. Vậy mà không ngờ mình và đổi phương lại ở chung một chỗ, hơn nữa anh lại còn ở trên thân của gã.

“Có thể phản ứng nhanh như vậy, mày cũng không quá ngốc. Tần Trạm ngẩng đầu nhìn và nụ cười nhạt với Phan Lục.

“Mày quá kiêu ngạo rồi!. Nếu đã dám xuất hiện thì đừng hòng chạy thoát Nạp mạng cho tao!”

Phạn Lục hét lớn một tiếng, từ trong tay áo phóng bay ra mấy tia sáng đen hướng về phía Tần Trạm.

Nhưng cùng lúc đó, cơ thể của Phạn Lục lại đột ngột lui về phía sau rồi điên cuồng chạy trốn về phía ngoài sân.

Chắc chắn Phạn Lục không phải là một kẻ ngu, ngược lại còn rất thông minh.

Tần Trạm đã dám to gan lớn mật xuất hiện ở đây, chắc chắn anh đã khôi phục thực lực không ít. Gã thật sự không đủ can đảm đánh một đối một với Tần Trạm. Nhưng mà rõ ràng phản ứng của Phạn Lục sẽ không có tác dụng. Trước khi xuất hiện, Tần Trạm đã sớm dự tính hết tất cả. Tần Trạm nở một nụ cười lạnh lùng, nhìn theo bóng của Phạn Lục đang trốn chạy. Đột nhiên đánh ra một tia linh khí. Ngay lập tức bốn phía xuất hiện mười mấy lá bùa tỏa ánh sáng vàng bao phủ lấy Phạn

Luc.

“Phong!” Tần Trạm hét nhỏ một tiếng. Tia sáng vàng lập tức hóa thành từng sợi tơ vặn vẹo trên người Phạn Lục, cuối cùng tạo thành một chữ “Phong” giữa hai đầu chân mày của gã. Đột nhiên toàn thân Phận Lục cứng đờ, mồ hội lạnh nhễ nhại. Gã phát hiện lúc này mình không thể động đậy được nữa. Bất kể là thân thể hay thần hôn, hoàn toàn đã bị phong ấn, không hề nhúc nhích được.

“Tần Trạm! Tốt nhất mày nên thả tao ra, quanh đây đều là người của Hội Phạn Thiên. Ngoài kia còn có một trận pháp lớn của Hội Phạn Thiên. Mày giết tao rồi cũng đừng hòng mà chạy thoát.” Phạn Lục ra vẻ uy hiếp.

“Tạo cần gì phải ra ngoài? Bớt nói nhảm đi. Tạo hỏi mày vài vấn đề, mày thành thật trả lời cho tao thì tạo sẽ tha cho mày một mạng.” Tần Trạm nói.

“Hừ! Tao sinh ra là người của Hội Phan Thiên, chết cũng là quỷ của Hội Phạn Thiên. Thà chết chứ không khuất phục.” Phan Lục trả lời rất dứt khoát.

“À vậy thì giỏi đấy, tao thích nhất là những kẻ cứng đầu cứng cổ “

Tần Trạm nở nụ cười lạnh lùng, anh truyền một tia linh hóa vào người Phạn Lục. Phạn Lục sững sờ một lát, sau đó chịu không nổi, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Gã cảm giác toàn bộ nội tạng của mình đau đớn như đang bắt đầu bốc cháy, giống như vừa uống một miệng đầy dung nham. Gã té xuống đất và không ngừng lăn qua lăn lại. Từng sợi khí đen từ trong người gã chui ra ngoài. Phạn Lục cảm thấy cơ thể gã như đang tan rã. Cảm thấy không có sự đau đớn nào bằng việc không được chết. Cảm giác gã đang đau khổ hơn phải chết.

“Đừng dày vò tao nữa! Tao nói, tao nói

Kiên trì được mười mấy giây, Phạn Lục đau đớn gần chết. Không ngừng mở miệng cầu xin tha mạng. Phạn Lục đưa tay ra một chút, linh hỏa tạm thời ngừng thiêu đốt.

“Ở đây là tổng bộ của Hội Phạn Thiên đúng không” Tần Trạm hỏi.

“Đúng vậy! Đây đúng là tổng bộ duy nhất của bọn tao. Phạn Lục trả lời.

“Tại sao những người khác đã tìm kiếm khắp nơi nhưng lại không tìm được nơi này của bọn mày?”

“Vì vị trí tổng bộ của bọn tao có một số điểm đặc biệt

Phạn Lục đảo mắt, Tần Trạm lạnh lùng hừ một tiếng. Phận Lục vội vã nói: “Trận pháp bên ngoài của tổng bộ rất thần ki, là của tông môn từ thời thượng cổ xa xưa lưu truyền lại. Có thể quấy nhiều không gian. Người ngoài chỉ có thể nhìn thấy đây là một ngọn núi. Thực tế là bên ngoài có một không gian kết giới, từ đầu đến cuối người ngoài không thể nào phát hiện ra nơi này.

Tần Trạm cười nhạt.

“Trốn kĩ như vậy mà vẫn bị mẹ của tao xông vào à? “Tần Trạm hỏi mấy vấn đề, Phạn Lục không dám lòng vòng, vội vã trả lời.

“Rất tốt, bây giờ mày mau dẫn tạo ra ngoài!” Tần Trạm nói.

“Không ra được đâu.” Phạn Lục lắc đầu nói. Lúc trước bọn tao lùng bắt mày nên đã chọc giận giới võ đạo. Vì vậy Hội trưởng đã khởi động trận pháp rồi. Hiện tại chỉ có thể vào mà không thể ra. Cho nên mày không thoát ra được đâu.

“Ai nói tạo cần thoát ra ngoài?” Tần Trạm đá Phan Lục một cước.

“Tao muốn ở tổng bộ của bọn mày dạo vài vòng xem sao.” Phạn Lục trợn tròn cả mắt, tên Tần Trạm này cũng quá hung hăng càn quấy rồi!

Người của gã đang đuổi giết anh bên ngoài, vậy mà bây giờ tên này lại ở trong tổng bộ và nghênh ngang thoải mái đi dạo vòng quanh.

“Được thôi! Nhưng mà mày phải mặc đồng phục của bọn tao, nếu không lát nữa người khác vừa nhìn thấy mày đã phát hiện ra có gì đó không bình thường.” Phạn Lục đảo tròng mắt rồi lấy ra một bộ quần áo đưa cho Tần Trạm.

Là một bộ áo dài đen như các thành viên trong Hội Phạn Thiên, Tần Phàm kiểm tra một tí và phát hiện bộ đồ này có chút đặc biệt. Sau khi mặc lên, cơ thể sẽ được bao quanh bằng một lớp sương mù dày đặc, chỉ có hai mắt còn lộ ra, những bộ phận khác đều được che phủ lại. Nếu như vậy cũng không cần phải cải trang để thay đổi vẻ ngoài nữa.

“Tao khuyên mày một cậu, tốt nhất mày đừng suy nghĩ giở trò, nếu không chắc chắn mày sẽ chết còn sớm hơn cả tạo đấy.” Tần Trạm lạnh lùng nói.

“Tất nhiên rồi!” Phan Lục kh mình cúi đầu trả lời.

Đi ra khỏi cửa phòng, Tần Trạm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, anh phát hiện lúc này là ban đêm. Lúc này trăng sáng sao thừa, bốn bề đều là màn đêm yên tĩnh.

“Đại ca! Anh muốn đi đâu?” Hai người đi ra khỏi khuôn viên nơi ở của Phạn Lục, gã lập tức hỏi thăm.

“Đi xem sảnh hội nghị của bọn mày trước đi.” Cảm giác rét lạnh chạy dài dọc sống lưng Phạn Lục. Đại hội trưởng và những thành viên nòng cốt khác đều đang ở đó. Tần Trạm muốn đến đó làm gì? Nhưng mà gã dẫn Tần Trạm đi dạo một vòng. Tần Trạm cũng chưa đi vào sảnh hội nghị mà cũng không nói năng gì. Một lát sau, Tần Trạm tùy ý đi mấy nơi nhưng cũng không đi vào mà cũng không nói gì nhiều, anh chỉ im lặng đứng sững một hồi, sau đó bỏ đi. Phạn Lục càng cảm thấy thật kỳ lạ cổ quái.

“Đi đến nơi dùng để liên lạc các thành viên Hội Phạn Thiên chúng mày.” Tần Trạm nói.

Phạn Lục cần chặt răng. Ảnh mắt lướt qua Tần Trạm. Nơi liên lạc là địa bàn của Phạn Tam, có lẽ Phạn Tam có thể giúp gã thoát hiểm.

“Được thôi!” Phạn Lục dẫn Tần Trạm đến nơi liên lạc. Nhưng Phạn Lục phải thất vọng rồi, Phạn Tam không có ở đó. Một tên đàn em nhìn thấy Phạn Lục, vội vã chạy qua chào “Lục hội trưởng! Vị này là …?” Gã đàn em chỉ về phía Tân Tram.

“Mang danh sách tất cả thành viên Hội Phạn Thiện ra đây cho tao!” Tần Trạm lạnh lùng nói.

“Hả?” Tên đàn em kia sửng sốt.

“Nhanh đi lấy đi, còn đứng đực ra đó làm gì?” Phạn Lục tức giận nói.

“Nhưng không có lệnh của Tam hội trưởng, tôi không dám làm vậy Gã đàn em kiên quyết lắc đầu.

“Con mẹ nó! Lời của Lục hội trưởng mà mày dám không nghe à?” Tần Trạm bước qua, giảng một bạt tai vào mặt gã, đánh gã ngã lăn trên đất rồi lại bổ sung thêm vài đạp. Trong lúc tên đàn em kêu thảm, Tần Trạm đưa tay ra, lập tức danh sách thành viên đều bay ra. Tần Trạm nhìn lướt vài cái xác nhận không lấy nhầm. Số sổ sách này lập tức bị giấu vào không gian chứa đồ của Tần Trạm. Anh càn quét sạch toàn bộ Hội Phạn Thiên, không bỏ sót bất cứ thứ gì.

Phạn Lục quá ngạc nhiên và hoảng sợ, Tần Trạm thật sự quá to gan! Cho dù chính bản thân gã cũng không dám ra tay với Phạm Tam.

“Phạn Lục! Mày đang làm gì đấy?” Ngay vào lúc này, Phạn Tam đi vào. Vừa đi vào đã thấy người của mình đã bị đánh bầm dập như đầu heo, gã lập tức nổi giận đùng đùng.

“Còn mày là ai?” Phạn Tam chỉ về phía Tần Trạm và hỏi.

“Tao..” Phạn Lục còn chưa nghĩ ra cách để giải thích vấn đề, Tần Trạm lại tươi cười lạnh nhạt. Trong nháy mắt, thân hình anh đột ngột xuất hiện trước mặt Phạn Tam, Anh đá một cước lên ngực Phạn Tam đạp vắng Phạn Tam bay ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.