Tông đến “Không có, không phải con bé vẫn luôn ở cùng cậu sao?”
Phương Kinh Diệu cũng ngẩn ra.
Tần Trạm cảm thấy có chuyện lớn rồi, anh nhanh tay, định kích hoạt bùa chú trên người Phương Hiểu Điệp.
Từ lần trước Phương Hiểu Điệp bị bắt cóc, nên Tần Trạm đã để lại.
Nhưng lần này bùa chú lại không hề phản ứng, cái này nói rõ khoảng cách của hai người rất xa, đến cả bùa chú cũng không thể cảm nhận được.
“Phương Hiểu Điệp đi đâu chứ.” Ngay khi hai người ngẩn ra.
“Tần Trạm, tôi cảm thấy lò luyện này thật sự là đồ tốt mà.”
Diệp Thành cười ha ha đi vào, nghe thấy lời nói của hai người, sác mặt anh ta thay đổi, dường như nghĩ đến cái gì đó, cười khan nói: “Có chuyện đúng không, mọi người nói chuyện đi, tôi đi trước đây.”
Anh ta nói xong thì muốn chuồn, dáng vẻ cần rứt lương tâm.
“Diệp Thành anh đứng lại, Phương Hiểu Điệp đi đâu rồi?”
Sắc mặt Tần Trạm không tốt.
“Cái này làm sao tôi biết được chứ.” Diệp Thành cười khổ một tiếng.
“Diệp Thành, sắp đến sinh nhật của Hiếu Điệp rồi, nếu như cậu có tin tức của nó, thì nhất định phải nói với tôi.” Phương Kính Diệu vội vàng kéo Diệp Thành lại nói.
“Cái này, tôi thật sự không biết, có điều…”
Diệp Thành có chút lúng túng nói: “Trước khi hai người tới phái Thánh Tuyền, Phương Hiểu Điệp hỏi tôi rất nhiều chuyện có liên quan đến tri thức bị cảnh, tôi nghĩ rằng cô ta chỉ tò mò thôi. Lẽ nào, không phải cô ta đi tìm Cổ Tông Môn đấy chứ Nhất thời Tần Trạm cảm thấy đầu óc ong ong Cô ta biết rõ di tích Cổ Tông Môn nguy hiểm thế nào, gan của Phương Hiểu Điệp này thật lớn mà.
“Chắc là không sao đâu, tôi cho cô ấy rất nhiều đồ tốt, cô ấy cũng đã học trận pháp của mẹ anh, chỉ cần cô ấy không mạo hiểm, thì nhất định sẽ không có vấn đề gì cả.” Diệp Thành nói.
“Tân Trạm, nó sẽ không có chuyện gì chứ.” Phương Kính Diệu đáng thương nói.
“Yên tâm đi ông Diệu, Hiểu Điệp không sao đâu.” Tần Trạm cười, khuyên mấy câu, để Phương Kính Diệu về đợi tin tức.
Sau đó Tân Trạm lại có chút đau đầu, bùa không mất, chứng tỏ Phương Hiểu Điệp không sao, nhưng người phụ nữ này chạy đi đầu chứ.
“Tôi chỉ nói cho cô ta mấy cái bí cảnh thôi, cùng làm thì chúng ta đi tìm cô ta.” Diệp Thành khuyên.
“Ừ, cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.” Tần Trạm gật đầu.
Trong một khu rừng âm u, hai bóng hình đang lẩn trốn trong sơn động.
Gương mặt nhỏ của Phương Hiểu Điệp có chút bẩn, co rúm lại một góc nhóm lửa, nhìn có chút phờ phạc.
Đối diện với cô ta là một cô gái mặc đồ đen, nhưng cô vẫn hiện ngang mạnh mẽ, quần áo vẫn không tì vết.
Cô quay thịt trên lửa, rất nhanh đưa cho cô ta một ít thịt yêu thú.
“Cảm ơn chị Uyên, nếu như không gặp chị, em sợ em không thể sống nổi mất.” Phương Hiểu Điệp cảm kích nói.
Nếu như Tân Trạm ở đây, nhất định sẽ vô cùng ngạc nhiên, bởi vì cô gái đối diện với Phương Hiểu Điệp, chính là Tô Uyên.
“Đừng nói những cái này nữa, em yên tâm tu dưỡng đi, những người đó vẫn chưa từ bỏ đầu.” Tôi Uyên đeo khăn che mặt, ánh mắt sắc bén lóe lên.
“Bọn họ bị chị làm bị thương nhiều người như vậy, mà vẫn còn muốn đuổi theo sao?”
Phương Hiểu Điệp ngạc nhiên.
“Nếu như bọn họ lại đuổi đến, thì đừng trách chị ra tay độc ác. Tôi Uyên lạnh lùng nói.
“Nếu như có anh Trạm ở đây thì tốt quả.” Phương Hiểu Điệp tiếc nuổi nói.
“Cô nhóc ngốc, chúng ta phải mạnh mẽ lên, không thể chuyện gì cũng ỷ vào Tân Trạm được. Em đã từng nghĩ qua, đến lúc Tần Trạm cần sự giúp đỡ, chúng ta có thể làm cái gì chứ?”
Tô Uyên lắc đầu.
Phương Hiểu Điệp suy nghĩ, trong ánh mắt hiện lên tia đã hiểu.
Cô nhóc cần một miếng thịt lớn, như thể đang thể: “Chị Uyên, em hiểu rồi. Sẽ có một ngày em giống như chị, có thể giúp được anh Trạm, mà không phải liên lụy đến anh ấy Tân Môn.
Tiến vào bí cảnh không phải chuyện một sớm một chiều, Diệp Thành đang chuẩn bị liên lạc với moi noi.
Tần Trạm bắt đầu thu thập nguyên liệu cần thiết để chế tại hình nhân, cũng đang vô cùng bận.
Sau khi đánh với Đổng Thiên Lâu một trận, đặc biệt là khi tiếp một chiêu của chủ nhà họ Đống thì Tần Trạm mới ý thức được giá trị của hình nhân.
Không chỉ phải chống đỡ kẻ thù, lúc quan trọng nhất cũng có thể bảo vệ được tính mạng, đặc biệt là bây giờ mình có được phương pháp chế tạo hình nhân hoàn hảo do Vô Tự Thiên Thư cung cấp, không có lý do gì để không hành động cả Hơn nữa cho dù đi tìm Phương Hiểu Điệp, hoặc là tự mình xông vào di tích Cổ Tông Môn, thực lực mà hình nhân mang đến cũng tuyệt đối không nhỏ Nguyên liệu thượng cổ rất khó kiếm, may mà Tần Trạm liên tiếp càn quét các hiệp hội võ đạo ở thủ độ, và các thế lực lớn Phạn Thiên Tông, phải Thánh Tuyền, thu được rất nhiều nguyên liệu.
Sau khi ghép lại mấy phần, vậy mà cũng tìm ra được gần đủ “Linh thạch, đây là phiền phức lớn nhất. Tần Trạm có chút đau đâu.
Các nguyên liệu khác còn có thể thay thế bằng phương án khác, nhưng linh thạch là năng lượng chủ yếu của hình nhân này, không có nó thì thực lực của hình nhân này hoàn toàn không thể phát huy được.
Khi Tần Trạm đang suy nghĩ chuyện này.
“Sư phụ, có hai người tự xưng là đệ tử của Vấn Tông vẫn luôn đợi anh, anh có muốn gặp không?”
Hứa Bắc Xuyên tiến vào nói.
“Vấn Tông?”
Tần Trạm sửng sốt.
Trong tám tộc ba tông của thế giới ẩn, Vấn Tông là tông phái mạnh nhất cũng như thần bí nhất, đến cả Bảng Anh Hùng cũng là do bọn họ biên soạn.
Mà đệ tử của Vấn Tông, rất ít khi đi ra ngoài hành tẩu, càng đứng nói đến là thế giới bên ngoài.
Có điều trước giờ mình và Vấn Tông không có quan hệ gì, bọn họ đến tìm mình làm gì chứ? “Bọn họ đến đây rất lâu rồi sao?”
Tần Trạm hỏi.
“Vâng, trước khi anh đi Nam Canh không lâu, thì bọn họ đến, được tôi sắp xếp ở phía bên phòng khách.”
Hứa Bắc Xuyên giới thiệu: “Vừa rồi thấy anh vẫn luôn bận, cho nên mới không nhắc đến chuyện này.
“Gọi bọn họ đến đây. Thôi bỏ đi, để tôi qua đẩy xem sao.
Tân Trạm suy nghĩ, định đích thân đi xem đệ tử Vấn Tông kia, xem bọn họ như thế nào.
Tần Trạm và Hứa Bắc Xuyên cũng nhau đến phòng khách.
“Hai người khách kia đâu?”
Nhìn thấy phòng trống không Hứa Bắc Xuyên hỏi.
“Hai người khách nói chán quá nên muốn đi dạo. Đệ tự phụ trách nói.
“Sẽ không có phiền phức gì chứ?”
Hứa Bắc Xuyên có chút lo lång.
“E rằng đã chọc vào phiền phức rồi.”
Tần Trạm nhìn về một phương hướng nói: “Đi thôi, tôi biết bọn họ đang ở đâu.”
Trong trường luyện võ của Tần Môn.
Bầu không khí vẫn náo nhiệt như mọi khi.
Sau khi trải qua mấy chuyện lần trước, người của Tân Môn không chỉ càng đoàn kết hơn, mà còn hằng hải tu luyện hơn.
Cộng thêm sự hỗ trợ của Tân Trạm và thần dược, được đan dược hỗ trợ, thực lực của Tần Môn không ngừng tăng lên, bây giờ đã mơ hồ có xu hướng là môn phải hàng đầu Việt Nam rồi.
Một nam một nữ, đều mặc đồ trắng, dường như là người nơi khác, đang đi trên hành lang trường luyện võ, nhìn xung quanh.
Hai người này, chính là sư huynh và sư muội cưỡi linh thủ trên vách núi khi Tần Trạm đại chiến với Đổng Thiên Lâu.
“Sư muội em xem, những người này có tinh thần luyện tập, nhưng thủ đoạn lại vô cùng thô thiển, tu luyện quá buồn cười rồi, hoàn toàn là những đồ ngốc. Tần Trạm thành lập Tân Môn đúng ra lãng phí thời gian mà.”
Người sư huynh kia trên mặt lộ ra sự chế nhạo và khinh thường không thể che giấu được.
Dọc đường anh ta không ngừng bình luận, liên tục lắc đầu.
“Em nhìn thanh niên này, tài năng bình thường, cố gắng như vậy có ý nghĩa gì chứ.
“Còn có người kia nữa, lại khổ luyện như vậy, anh buồn cười chết mất, cậu ta có luyện thêm bao nhiêu cũng không đủ để anh thổi một hơi đâu.”
“Này, anh nói cái gì vậy?”
“Nói chúng tôi buồn cười, anh thì là cái thá gì chứ?”
“Người này đến từ đâu vậy, sao lại chạy đến trường luyện võ của Tân Môn chứ?”
Người đàn ông này kiêu ngạo như vậy, nói chuyện căn bản không hề che đậy, tất nhiên truyền đến tại mọi người Tần Môn.