Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 748: Chương 748




Bọn họ lấy hai đấu một không phải là đối thủ của một mình Tần Trạm, càng không cần nói đến Tô Uyên đang đứng bên cạnh.

Một viên thuốc ở trong tay hai tên võ giả đã bị bóp nát, lập tức, trước người bọn họ trôi nổi một ma quái. gọn lửa

Tần Trạm nhướng mày, ở phía trên ngọn lửa, anh cảm nhận được khí tức tương tự như ngọn lửa u ám màu xanh.

“A.”

Nhưng đúng lúc đó, tên võ giả béo và gầy vậy mà đồng thời nuốt chửng ngọn lửa vào bụng, sau đó bạn họ phát ra tiếng kêu la thảm thiết và đau đớn.

Ngọn lửa rất nhanh vừa thiêu đốt vừa cắn nuốt cơ thể hai người kia, bao trùm toàn bộ cả người bọn họ.

Trong thoáng chốc, cơ thể hai người giống như bị hòa tan, biến thành hai dòng chất lỏng, sau đó chúng bắt đầu tiến lại gần nhau, từ từ dung hợp.

Biểu diễn một cảnh tượng vô cùng quỷ dị và kỳ lạ.

Một cơ thể mới dần dần được hình thành, hai người cũng hợp nhất thành một người.

Mà linh khí tu luyện cũng không ngừng tăng lên, đạt tới Hóa Cảnh bốn phẩm,

Một màn thay đổi như thế này khiến cho Tân Trạm nhất thời có chút không nói nên lời, Hỏa Diệc Tông không hổ là là tông, thuật pháp quỷ dị này thật sự là mới được chứng kiến lần đầu

Sau khi võ giả béo gầy hợp nhất xong, ở giữa hàng lông mày của người đàn ông mới xuất hiện kia thấp lên một chữ hỏa.

Người đàn ông kia từ từ cảm nhận được sức mạnh chảy trong cơ thể mình, nắm chặt hai tay cười to, “Sai lầm lớn nhất của các người chính là không nhân cơ hội hai anh em chúng tôi hợp nhất mà ra tay, bây giờ mới phản ứng lại e rằng đã quá muộn rồi.”

Vết thương trên người của bọn họ lúc trước đã hồi phục hoàn toàn, người đàn ông rít gào một tiếng, kh người lao thẳng tới chỗ Tần Trạm.

Thân thủ nhanh như tia chớp, tốc độ so với lúc trước còn vượt bậc hơn một chút.

Tần Trạm nghiêng người nhảy lên, tên võ giả này đấm xuống đất tạo thành một cái hố to phía sau lưng anh, mà nắm đấm này xẹt qua, Tần Trạm cũng cảm giác được một chút đau đớn.

Qua nhiên, hai người này hợp nhất, linh khí và sức mạnh tăng lên cũng không phải là giả.

“Không cần, một mình anh có thể thu phục được. Nhìn thấy Tô Uyên đến hỏi thăm, Tần Trạm lạnh nhạt cười bảo.

“Tên nhóc nhà anh đúng là quá kiêu ngạo, anh cho rằng hiện tại một mình anh còn có thể là đối thủ của anh em chúng tôi sao.

Người đàn ông cười lạnh, lần thứ hai lao tới. Lần này, trực tiếp đánh bật Tần Trạm bay ra ngoài.

Tiếp theo đó là một đợt công kích vô cùng hung tợn, không ngừng ập xuống người Tần Trạm.

Kéo dài cho đến chiều cuối cùng, mang Tân Trạm mạnh mẽ đập thẳng xuống mặt đất.

“Đi chết đi. Người đàn ông thở hắt ra, nhìn thấy dưới hố sâu, mù mịt sương khói.

Nhưng chờ cho sương khói tan hết đi, lại thấy cơ thế Tần Trạm hoàn hảo vẹn nguyên mà không thương tổn gì từ dưới hố sâu đi lên, thậm chí đến cả quần áo cũng không một đường rách hay lỗ hỏng.

“Cái này… cái này sao có thể?” Người đàn ông có chút kinh hãi, bây giờ chính mình đã đạt tới Hóa Cảnh bốn phẩm, thế mà Tân Trạm vẫn có thể chịu đựng được hết các đòn tấn công của mình.

“Không đúng, vậy vừa rồi thứ tôi đánh trúng là cái gì?” Người kia đột nhiên sửng sốt.

“Thủ đoạn của nhà họ Trương, may ra dùng vẫn còn tốt lắm”

Tấn Trạm mỉm cười, ném vũ khí chuyển hóa bị đập rất qua một bên.

Ánh sáng chói lại vừa xuất hiện, người đàn ông của Hóa Diệc Tông thí triển Huyền thuật, không nghĩ tới đối phương không những không đề phòng mà còn trực tiếp trúng Huyền thuật.

“Nửa ngày vừa rồi bị dập nát có lẽ đã mệt chết rồi đi, vậy bây giờ đến lượt tôi.” Cơ thể Tần Trạm vừa mới cử động, thì ở giữa không trung có một hình bóng vội lướt qua.

“Lùi lại.” Người đàn ông nhìn thấy bóng dáng Tần Trạm đã biến mất, vội vàng lui về sau.

“Người đâu?” Anh ta nhìn quanh bốn phía, nhưng lại không tìm thấy Tầm Trạm ở đâu cả dù chỉ là một cái bóng.

“Ở trên trời. Anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Đã quá muộn rồi.” Bóng dáng Tần Trạm ở trong con người của anh ta càng lúc càng lớn.

Rồi sao đó là một đấm nện xuống, trực tiếp chạm trúng đỉnh đầu phía trên của người đàn ông.

Thánh nhân chi quyền phối hợp với vạn luyện khí, bộc phát ra sức lực cực kỳ mạnh mẽ. Người đàn ông này không kịp phản ứng đã bị một đòn này đạp đến gần như thịt nát xương tan. Tần Trạm hạ người xuống đất, đứng sang một bên.

Nhưng một cảnh tưởng kỳ quái lại xảy ra, cơ thể bị dập nát của người kia vặn vẹo, lần thứ hai hợp nhất lại, một lần nữa khôi phục về trạng thái ban đầu.

“Còn có thể sống lại ư?” Tần Trạm cảm thấy vô cùng hứng thú nói.

“Ha ha, tôi là người bất tử, vĩnh viễn không bao giờ chết đi, anh có giết tôi bao nhiêu lần thì cũng vô dụng thôi.” Người đàn ông vừa khôi phục lại, cười lại xoay cái “Nhưng ánh sáng của ngọn lửa giữa trán đã yếu đi không ít, chờ cho ngọn lửa biến mất hoàn toàn, hai người các người sẽ chết thật.” Tần Trạm cười lạnh vạch trần sự thật.

“E rằng đến được lúc đó thì anh đã tiêu đời trước rồi.” Người đàn ông hơi ngẩn người, sau đó hừ nhẹ một tiếng rồi lao tới,

Tần Trạm chờ đón người kia, giơ thanh kiếm Thanh Đồng lên, đôi mắt lóe lên một sự hứng thú không hề nhẹ.

“Thật ra tôi cũng tò mò lắm, nếu tôi làm như vậy, liệu các người còn có thể hợp nhất lại hay không”

Nói xong, đôi mắt của Tần Trạm chợt lóe lên sự lạnh lẽo như băng, thân thể lao nhanh đến với tốc độ cực hạn.

“Chu Thiên mười ba nhát chém, nhát chém thứ tám”

Thuấn trảm thuật được thi triển, trong nháy mắt Tần Trạm xuyên qua người đàn ông kia, một cánh tay trực tiếp rơi xuống.

“Vô dụng thôi, cho dù anh có chém tôi ra thành bao nhiều mảnh đi chăng nữa, tôi vẫn có thể sống lại.” Người đàn ông cười nhạo, một đòn đánh bay Tân Trạm.

“Thật không? Nhưng nếu không có cánh tay này, liệu các người còn có thể hợp nhất được sao?”

Tân Trạm đứng cách xa hơn một trăm mét, múa may một chút với cái tay cụt của đối phương,

Người đàn ông sửng sốt, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Tiếp đó anh ta nhìn thấy Tân Trạm, trực tiếp mang cái tay cụt này xem như quả bóng cao su bình thường, thẳng chân đá bay ra ngoài.

“Không được. Người đàn ông hoảng sợ, liều mang nhào tới chỗ Tần Trạm.

Tuy tay đứt vẫn có thể tái sinh, nhưng nếu khoảng cách quá xa thì không có cách nào hợp nhất lại được.

Nhưng một cú đá này của Tân Trạm đã đá thắng cái tay bị cắt đứt bay vút lên trời.

“A. Người đàn ông rống trong giận dữ, không ngừng đánh tới phía Tần Trạm.

Tần Trạm vẫn luôn cười lãnh đạm, kiếm Thanh Đồng liên tục múa may trong không khí, vết thương trên cơ thể người đàn ông kia càng lúc càng nhiều, sau đó ầm ầm ngã xuống đất.

Lần thứ hai đứng dậy, người kia vẫn như cũ chỉ có một cánh tay.

“Qua nhiên là thế.” Tần Trạm gật đầu, sau đó giơ L kiếm chém người đàn ông kia ra làm tám mảnh, rồi lại ném từng mảnh một ra xa. Điều làm cho người đàn ông suýt hộc máu chính là, đến cuối cùng Tần Trạm còn bỗng nhiên gọi đến một con yêu quái đầu thú, đưa đùi của anh ta cho hẳn vào miệng của nó, con yêu quái đầu thú gặm xong cứ thế mà bỏ chạy mất.

“Giết chết tôi đi. Bây giờ người đàn ông bị Tần Trạm chém thành từng mảnh, ngã trên mặt đất, đau đớn vô cùng, vẻ kiêu ngạo lúc trước cũng biến mất không thấy đầu.

Anh ta vốn tưởng rằng Tô Uyên đã là người tàn nhẫn nhất rồi, nhưng không ngờ tên Tần Trạm này so với cô còn độc ác gấp bội lần.

“Trước khi giết anh, tôi phải lấy ngọn lửa trên trán anh xuống đã.”

Tần Trạm nở nụ cười, trong lòng vừa động, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một ngọn lửa màu xanh lam.

“Minh Hỏa, sao anh lại có được Minh Hỏa của tông chủ?”

Sắc mặt người đàn ông kia biến đổi rất lớn, vô cùng hoảng sợ, khó mà tin được những gì mình vừa thấy.

“Cái này gọi là Minh Hỏa sao? Tôi còn tưởng gọi là ma trơi đấy.”

Mí mắt Tần Trạm giật giật, đưa ngọn lửa này tới gần mi tâm của người kia, ngọn lửa màu xanh lam bốc cháy, một đốm lửa suy yếu từ trong đầu người đàn ông chui ra, chui vào bên trong ngọn lửa màu xanh.

Ngọn lửa màu xanh lam trong phút chốc cháy mạnh mẽ hơn nhiều lần.

“Anh cứ thế lấy đi Minh Hỏa của Hỏa Diệc Tông, tông chủ nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu.” Người đàn ông này trước khi chết vẫn còn cố gắng nguyền rủa Tần Trạm.

“Đi thôi, đi nhìn những người khác xem thế nào.

Tần Trạm thu lại ngọn lửa màu xanh lam, cùng Tôi Uyên rời khỏi nơi này.

Lúc này, trong một ngôi đền sừng sững thật lớn trong khu rừng tràn ngập khí độc.

Một thanh niên toàn thân khoác áo choàng đen, đang đi trên bậc thang, đột nhiên trong lòng có một linh cảm, bước chân dừng lại giây lát.

Quay đầu lại, con người sắc bén nhìn về một hướng của rừng rậm.

“Tông chủ, làm sao vậy?” Vài đệ tử đi bên cạnh cũng cảm nhận được trên người thanh niên tỏa ra áp lực dày đặc, không khỏi kinh ngạc mở miệng.

“Tôi cảm nhận được sức mạnh của Đốt Thiên Minh

Hỏa.” Giọng nói khàn đặc của Tông chủ của Hỏa Diệc

Tông vang lên.

“Có phải lầm rồi không? Chỉ có những tông chủ đời trước của Hỏa Diệc Tông cùng với thiếu tông chủ mới có thể kế thừa được Đốt Thiên Minh Hỏa này mà.” Một ông già kinh ngạc nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.