Phong Vân Kinh thủ thế một cái, nhất thời, những võ giả của nhà họ Phong ở một bên đột nhiên rụt cây roi dài lại, vụt lên trên người đám tù nhân ở bên trong.
Một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong đó còn lẫn lộn tiếng khóc của phụ nữ và trẻ em.
Vẻ mặt Tần Trạm đột nhiên động một cái, anh đứng bật dậy.
“Ông có ý gì?” Tần Trạm nheo mắt lại rồi nói.
“Ha ha, chắc là cậu đã nghe ra rồi chứ, hai nhà Phong Tào bọn tôi đã bắt hết tất cả cư dân trên đảo trong phạm vi năm trăm hải lý. Bây giờ tính mạng của bọn họ đều năm trong tay tôi.”
“Ông muốn làm gì?” Tần Trạm nói.
Phong Vân Kinh cười lớn rồi nói: “Tôi muốn làm gì hần là cậu rất rõ ràng, bây giờ cậu ngay lập tức đến đảo Hỏa Sơn giơ tay chịu trói, nếu không thì từ hôm nay trở đi, mỗi ngày tôi sẽ giết mười người.
“Ông thật đúng là tên súc sinh, đám người này không cần không thủ gì với ông, cũng không quen biết gì tôi, thể mà ông lại tùy ý hành hạ bọn họ đến chết Đôi mắt Tần Trạm đột nhiên đỏ lên, một cỗ hơi thở không thể khống chế mà bộc phát ra.
“Đúng vậy, tôi chính là một tên súc sinh, cậu có thể làm gì được chứ?”
Phong Vân Kinh cười ha ha rồi nói: “Nói thật cho cậu biết, những người này đều là vì cậu mà bị bắt, nếu cậu không xuất hiện, bọn họ còn vì cậu mà chết. Hơn nữa tôi sẽ nói cho mỗi người mà tôi muốn giết, nói cho bọn họ biết rằng người giết bọn họ tên là Tân Trạm”
Tần Trạm căn chặt răng, nắm tay gần như chảy máu, anh hận không thể lập tức đồng ý với đối phương, xông tới con đảo nhỏ kia.
Nhưng Tân Trạm biết, anh mà làm như thế, chẳng qua là đi chịu chết mà thôi.
Tân Trạm cưỡng chế sự phẫn nộ trong lòng anh thở hắt ra.
“Tức giận không thể giải quyết được vấn đề, đổi phó với loại người như thế, chỉ có ác hơn so với ông ta thôi.”
Bên cạnh, ông cụ đột nhiên lên tiếng, nhắc nhớ anh.
Tân Trạm sửng sốt, anh lộ ra vẻ suy tư, rất nhanh anh đã có chút hiểu ra.
“Ông giết đi, tôi không để tâm.” Tân Trạm đột nhiên cười lạnh rồi nói.
“Đừng giả vờ nữa, tôi biết cậu đã tức tới bùng nổ rồi.” Phong Vân Kình hừ một tiếng “Đúng vậy, nhưng tôi sẽ không đi, bởi vì tôi mà đi rồi, chẳng qua là đi chịu chết thôi. Đám người đó ông có thể giết, nhưng Tần Trạm tôi thề, ông giết một người, tôi sẽ giết mười người của nhà họ Phong Trào.
Giọng nói của Tần Trạm lạnh lẽo thấu xương, khiến cho vẻ mặt của Phong Vân Kình đột nhiên sửng sốt.
“Cậu bị vây cách biệt trên đảo, vậy mà cũng dám nói xằng bậy rằng muốn giết người của nhà họ Phong tôi sao?” Phong Vân Kình hừ nhẹ rồi nói “Cùng lắm thì các người cũng chỉ có thể vây khốn tôi đến cuối tháng, sau đó thì sao? Hơn nữa ông có biết năng lực chạy trốn của tôi không, tôi muốn trốn, các người cũng không bắt được.
Đôi mắt Tần Trạm chớp động, giọng nói của anh rét lạnh: “Đến lúc đó, tôi sẽ trấn ở ngoại giới, một người của nhà họ Phong Tào đi ra, tôi sẽ giết một người, gặp phải kẻ mạnh thì tôi bỏ chạy, gặp phải kẻ yếu thì tôi sẽ tra tấn đến chết. Ngoài thế lực của hai nhà ra, tôi đều sẽ diệt trừ hết, tôi xem đến lúc đó các người làm sao để duy trì danh tiếng của thế giới ẩn.”
“Cậu dám?” Phong Vân Kinh giận tím mặt, ông ta đứng bật dậy, ghế bành trực tiếp bị chấn động đến chia năm sẻ bảy. Hai nhà bọn họ liên thủ lâu với nhau như vậy mà cũng chưa từng bắt được Tần Trạm một lần nào.
Nếu như sau này Tân Trạm thoát ra được, dựa vào năng lực của đối phương, e rằng hai nhà Phong Tào sẽ không có một ngày yên bình.
Có thể nói là Tân Trạm đã năm được điểm yếu lớn nhất của hai nhà Tân Trạm mà lưu manh lên một cái thì hai nhà làm ăn lớn như Phong Tào, bọn họ cược không nổi.
“Ông mà dám thì tôi sẽ dám. Thử xem xem.”
Tần Trạm cười lạnh mà trực tiếp kết thúc cuộc trò chuyện. Phong Vân Kinh thở hổn hển, ông ta đánh một quyền làm chiếc bàn đá bị dập nát.
Kế hoạch vốn đã được thiết kế xong hết rồi, lại bị Tần Trạm phá giải được.
“Trưởng lão, những người này có giết hay không?” Một tên võ giả ở bên cạnh nói.
“Giết con khỉ.” Phong Vân Kinh nổi giận mà rống, ông ta trực tiếp nhanh chóng rời đi, Tân Trạm quấy nhiều kế hoạch của ông ta, chuyện này cần phải thương lượng lại với ông chủ hai nhà.
Trên hòn đảo, Tân Trạm nhét lệnh bài vào trong ngực.
“Cậu làm như thế, chỉ có thể trì hoãn đối phương, nếu làm cho hai nhà Phong Tào bị ép tới sốt ruột, bạn họ nhất định sẽ giết hết những người đó.” Ông cụ lác đầu nói.
“Tôi hiểu.” Tân Trạm thở sâu một hơi, uy hiếp của mình cũng không thể hoàn toàn giải quyết được vấn đề Vào lúc giữa trưa, mọi người tụ lại một chỗ “Bạn người kia thật sự là quả vô sỉ, ngay cả người thường cũng không tha Diệp Thành biết được tin này thì tức giận đến mức vỏ bàn một cái “Hay là chúng ta tập kích cửu người thừa dịp bạn họ không phòng bị, cứu người ra ngoài?” Anh ta nói.
“Bọn họ chính là muốn ép chúng ta qua đó, e rằng nơi đó đã bày ra tầng tầng lớp lớp mai phục rồi.” Lạc Việt Ban lắc đầu nói.
“Hay là chúng ta phải người dụ bọn họ ra ngoài, sau đó. cái này cũng không được.” Lạc Việt Ban nói được một nửa thì tự mình cũng lắc đầu, thực lực của hai nhà Phong Tào quá hùng mạnh rồi.
“Chỉ có một biện pháp.” Tân Trạm bỗng nhiên nói. Diệp Thành và Lạc Việt Ban đều nhìn về phía anh, bọn họ đều có một suy đoán nào đó, trong lòng run lên.
“Tân Trạm, đừng quên kinh mạch của anh đã bị tắc nghẽn rồi, bây giờ không thể vận dụng linh khí được nữa.” Diệp Thành lo lắng mà nói.
“Nhưng mà, không còn lựa chọn khác nữa rồi.” Tần Trạm thở sâu một hơi rồi nói Ban đêm, Tân Trạm ngồi xếp bằng trong phòng, lệnh bài trước người lại lóe ra lần nữa. Đây đã là lần thứ tư lệnh bài lóe sáng rồi, hai lần trước đều bị Tần Trạm từ chối trực tiếp.
Chỉ có điều lần này, Tân Trạm đã khơi thông lệnh “Bảy ngày sau, ông và tôi quyết chiến một trận sinh bài. tử ở đảo Hóa Sơn.” Không đợi đối phương nói gì, Tân Tram đột nhiên lên tiếng.
Vẻ mặt của Phong Vân Kinh cứng lại một cái, ông ta đột nhiên sửng sốt, những lời uy hiếp đã nghĩ xong, toàn bộ đều mất đi hiệu quả.
Ông chủ của hai nhà Phong Tào ngồi bên cạnh, sắc mặt ai nấy cũng đều hơi nhúc nhích.
Tần Trạm, thế mà cũng dám chủ động đưa ra lời khiêu chiến.
“Vì sao tôi phải đồng ý với cậu chứ?” Phong Vân Kình nheo mắt lại rồi nói.
“Bởi vì các người muốn giết tôi, hơn nữa thời gian cũng không còn nhiều nữa.
Tân Trạm cười lạnh rồi nói: “Ông không dám? Hay là ông sợ tôi sẽ không đến, đừng quên, đám người vô tội này đều đang nằm trong tay các người.”
“Cho các người thời gian một đêm để suy nghĩ, nếu không, tôi sẽ không liên hệ với các người nữa.”
Tân Trạm nói xong, trực tiếp kết thúc truyền âm.
“Người này thế mà lại đòi quyết đấu với tôi. Bên trong phòng nghị sự của hai nhà, Phong Vân Kinh nheo mắt lại, ông ta khó có thể tin.
“Tên Tân Trạm này thật là kiêu ngạo, cảnh giới tam phẩm mà lại khiêu chiến với cảnh giới lục phẩm. Tào ông chủ cười lạnh rồi nói.
“Tôi có nên đồng ý không? Người này trước kia đã từng bị tôi đánh bị thương rồi.” Phong Vân Kình chờ mong mà nhìn ông chủ Phong.
“Trận chiến này tôi thắng chắc rồi.”
Ông chủ Phong trầm mặc một lát rồi gật gật đầu.
Vào lúc rạng sáng.
Phong Vân Kinh gửi tin cho Tân Trạm, hẹn một tuần sau sẽ quyết chiến sinh tử Tần Trạm mỉm cười, anh biết đối phương sẽ không từ chối. Cảnh giới tam phẩm đánh lục phẩm, ông ta không có lý do gì để từ chối cả.
Tần Trạm giao hẹn, không cho phép ra tay với đám người vô tội này, hơn nữa chiêu cáo thiên hạ, để Vấn Tông đến làm giảm khảo.
Hai nhà cùng đồng ý.
Hẹn ngày quyết chiến, đó là ngày ba mươi.
Ngày hai mươi chín, giới võ đạo đột nhiên truyền ra mấy cái tin tức động trời, mỗi một tin đều làm cho người ta trố mắt.
Tin thứ nhất, đó là Bảng Anh Hùng vốn được mở vào ngày ba mươi mỗi tháng được dời lên ngày hai mươi chín.
Tân Trạm, vốn là cảnh giới đỉnh phong nhất phẩm, đứng thứ sáu trên Bảng Anh Hùng, lần này lại mạnh mẽ mà nhảy vọt lên tới vị trí thứ hai, cảnh giới tam phẩm. Chỉ đứng sau Đổng Thiên Thành, trở thành thiên kiêu thứ hai Một tin khác lại là tin tức đã bị áp chế rất lâu rồi.
Theo lời đồn, Tân Trạm ở bên trong bí cảnh, lấy một địch ba, đánh trọng thương cậu chủ của nhà họ Phong, chém đứt một tay của cậu chủ nhà họ Tào, làm nổ tung thân xác của thiếu tông chủ.
Tất cả mọi người đều cực kỳ chấn động.
Mà tin tức thứ ba, lại giống như một quả bom hạng nặng, làm cho cả giới võ đạo hoàn toàn nhốn nháo.
Ngày mai Tân Trạm sẽ ở trên hải đảo ước chiến với đại trưởng lão của nhà họ Phong, Phong Vân Kình với cảnh giới lục phẩm.
Trận chiến sinh tử.