Tần Tạm tuy không bắt mạch cho ông cụ nhưng Tần Trạm thông qua hồ lô rượu của đối phương cũng nhìn ra được một ít manh mối. Bệnh trên người ông cụ không nhẹ, thậm chí còn rất nặng. Có lẽ đây là nguyên nhân ông cụ chưa bao giờ rời khỏi hòn đảo này.
“Được, vậy hôm nay tôi chờ cậu.” Ông cụ mỉm cười.
“Tiền bối, thật ra ông đã dạy tôi nhiều điều như vậy, gọi là sư phụ cũng không đủ, còn không biết phải xưng hộ với ông thế nào?”
Tần Trạm nói chuyện lễ phép.
Ông cụ nhìn về phía Tần Trạm, trong ánh mắt càng thêm vẻ phức tạp, ông thở dài một tiếng.
“Tôi đã sớm quên mất họ của mình. Về sau cứ gọi ta là lão Tửu” Tần Trạm gật đầu, chào tạm biệt ông cụ, chuẩn bị rời đi.
“Liệu có cơ hội chiến thắng trong cuộc đọ sức ngày mai không?”
Ông cụ đột nhiên hỏi.
“Tôi không biết mình có sống sót được hay không nữa.”
Tần Trạm lắc đầu, sau đó khỏe miệng hiện lên một nụ cười lạnh.
“Nhưng Phong Vân Kình đó chắc chắn sẽ chết.”
Thời gian diễn ra cuộc chiến sinh tử được ấn định vào 12 giờ trưa ngày 30. Ngay khi mặt trời vừa mọc, hòn đảo núi lửa nhanh chóng đã trở nên đông đúc. Đầy tiếng ồn ào, náo nhiệt. Vô số võ giả tập trung tại đây, mong chờ một trận đấu kinh thiên động địa giữa Tân Trạm và Phong Vân Kình.
Phong Vân Kình đang ngồi trên một tảng đá cao. Ông ta ngồi khoanh chân, tập trung suy nghĩ. Gió nhẹ thổi bay râu tóc bạc trắng, y phục bay phấp phới, giống như là cao nhân trong tranh.
Một trong số những gia tộc thế giới ẩn, mấy ông chủ nhà họ Phong, không cần phải nói, sớm đã chờ đợi ở đây. Mà chủ nhân nhà họ Khương, họ Chúc cũng đã tới đây để theo dõi trận chiến.
Trước sự ngạc nhiên của một số người, chủ nhân nhà họ Vân hiếm khi xuất hiện nhưng hôm nay lại có mặt ở đây. Hơn nữa, ông ta còn đang đứng giữa đám đông ủng hộ cho Tần Trạm.
“Ông chủ Vân, bây giờ ông ở đây hò hét là để trợ uy cho Tân Trạm à?”
Chủ nhân nhà họ Tào liếc mắt nhìn ông ta.
“Tần Trạm đã cứu mạng con gái tôi, đáng lý nên ở đây trợ chiến cho cậu ta.
Chủ nhận nhà họ Vân thản nhiên nói.
“Ông Vân ông không cần hồ đồ. Việc của Thanh Vân Tông là do thằng con trời đánh của tôi, nhưng dù sao ông cũng là chủ nhân của một ẩn tộc”
Ông chủ nhà họ Tào ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía của ông chủ nhà họ Vân.
“Tên Tân Trạm này, hôm nay sẽ phải chết. Nhà họ Vân của ông vốn yếu thế, nếu như hôm nay đứng sai đội, về sau tám đại gia tộc sẽ thay đổi, cẩn thận nhà ông sẽ có biến.
Đối mặt với sự đe dọa không hề che đậy của ông chủ nhà họ Tào, con người của ông chủ nhà họ Vân bằng co lại. Sau đó ông ta cười nói: “Ông Tào lo lắng quá rồi. Việc nhà họ Vân tôi có thể tự xử lý, không cần người ngoài quan tâm. Nhà họ Vân tuy yếu thế, nhưng cũng không yếu đến nỗi mất đi cốt khí và tôn nghiêm.
“Ông…
Sắc mặt của ông chủ nhà họ Tào bỗng thay đổi, nhất thời ngẩn ra.
“Cần gì chứ? Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”
Ông chủ nhà họ Tào sau đó lắc đầu thở dài, thất vọng mà đi. Sau đấy không lâu, con trai của ông Cổ dẫn theo Hứa Bắc Xuyên và Mặt Thẹo đi vào, số người ủng hộ Tần Trạm dần dần tăng lên, nhưng vẫn ít hơn đáng kể so với nhà họ Phong và nhà họ Tào.
So với Phong Vân Kình, những người xem trọng Trần Trạm vẫn là số ít. Một số người bên ngoài, chẳng hạn như đám người của Hàn Cửu Thiên cùng nhau đi vào.
Mặt trời dần lên cao. Thời gian cũng sắp đến 10 giờ trưa.
Kỳ vọng của mọi người đều đang dâng cao.
Nhưng đúng vào lúc này, trong không trung bỗng đột nhiên xuất hiện vô số hoa rơi, đẳng xa có một chiếc xe chậm rãi đi tới, Hai hình rồng dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh vàng rực rỡ, chúng vặn vẹo mình, kéo bánh xe, chầm chậm chạy tới đây. Đám người một phen xôn xao, mọi người đều ngẩng đầu lên: “Là người của Vấn Tông đến.”
“Vấn Tông thật phô trương, lại có xe rồng”
“Không hổ danh là môn phải đứng đầu, thống lĩnh giới võ đạo ngày nay, cho dù về thực lực, đều đứng thứ nhất.
Mọi người hâm mộ tán thưởng, Vấn Tông vừa bá đạo, vừa khí phách.
Xe rồng tiến lại gần, người trên xe cũng từ từ bước xuống. Hôm nay có hai người của Vấn Đạo tông đến. Hoặc có thể nói là một cậu chủ cùng một cô chủ.
Mọi người ngẩng đầu, nhìn lên một nam một nữ đứng trên xe. Người nam áo trắng như tuyết, tướng mạo anh tuấn. Đúng là Trương Quốc Tuấn.
Mà cô gái kia, thoạt nhìn thì tuổi không lớn, mặc một chiếc váy hồng, nước da trắng trẻo, gương mặt thanh tú, cũng là một đệ nhất mỹ nữ.
“Cô gái này là một trong bảy người nhỏ tuổi nhất của Vấn Đạo, tên là Giang Ánh Tuyết Ai đó đã nhìn thấy cô gái lộ ra một sắc đẹp tuyệt mỹ.
“Đúng vậy, đừng tưởng rằng Giang Ánh Tuyết này xếp hạng chót trong 7 người, nhưng cô ta chưa đầy 20 tuổi cũng đã có tu vi Hóa cảnh sáu phẩm. Thật sự là tài năng vô song.
Những ai hiểu biết đều tán thưởng.
“Hừ, Vấn Tông này thật quá phô trương, sợ người khác không biết bọn họ không giống người thường sao.”
Thấy một màn như vậy, nhà họ Tào hừ lạnh một cái.
“Ha ha, ông Tào cũng không cần ghen tị. Chỉ là người ta có xe rồng đưa đón, còn chúng ta không có.
Ông chủ nhà họ Phong cười ảm đạm.
Trương Quốc Tuấn đứng bên trong xe rồng, hai mắt mang theo ánh hào quang, quét bốn phía “Mọi người, nói như vậy thì quy tắc sinh tử của trận đấu này mọi người đều đã biết. Nếu hai bên mời Vấn Tông của tôi chủ trì trận đấu lần này, thì Vấn Tông sẽ không thiên vị bên nào, sẽ chỉ ở giữa làm trọng tài.” Giọng của Trương Quốc Tuấn giống như âm thanh của tiếng chuông lớn đột ngột vang lên bốn phía.
“Trận đấu lần này, phạm vi sân đấu là 10 dặm của đảo Hỏa Sơn. Ngoài hai bên, không cho phép bất cứ kẻ nào ra tay. Nếu không Vấn Tông của tôi sẽ không còn thể diện. Bất kể là ai, đều sẽ bị giết chết.”
Nói xong, Trương Quốc Tuấn liền thu hồi xe rồng, từ không trung chậm rãi hạ xuống. Rất nhiều võ sĩ bị ảnh mắt sắc bén của anh ta bắt gặp, họ cúi gằm mặt như thể nhìn thấy một vị thần.
“Ha ha, mọi người cũng không cần lo lắng. Chỉ cần mọi người không gây náo loạn, chúng tôi cũng sẽ không ra tay.
Giang Ánh Tuyết cười nhạt, lập tức nói thêm: “Hai bên đánh nhau tiếng ồn chắc chắn không nhỏ, khó tránh khỏi sẽ có hậu quả. Tôi đã yêu cầu Vấn Tông bảo vệ an toàn cho mọi người xem trận đấu.
Giọng nói của Giang Ánh Tuyết trong trẻo, mềm mại, giống như một dòng suối trong vắt, làm dịu lòng người.
Nhiều võ giả nín thở, nhìn khuôn mặt của Giang Ánh Tuyết có chút ám ảnh. Với nền tảng được tu luyện vững vàng, nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần và cách ăn nói nhẹ nhàng, cô ta đúng là một nữ thần hoàn hảo.
“Hai người, thời gian sắp đến rồi. Nếu Tân Trạm kia không đến thì nên xử trí thế nào.
Phong Vân Kình đột nhiên mở to mắt nhìn về phía h hai người bọn họ.
“Phong trưởng lão xin yên tâm. Nếu Tần Trạm không đến, tôi tất nhiên sẽ bắt anh ta. Nếu anh ta dám chống cự, tôi sẽ giết anh ta.
Trương Quốc Tuấn kiêu ngạo nói.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, từ phương xa có một bóng dáng chậm rãi đi tới.
“Tân Trạm đến rồi.
Có người mở miệng hỗ to, tất cả mọi người nhìn về phía mặt biển.
Trong biển rộng, Tân Trạm đứng trên mặt biển, cưỡi sóng vượt gió mà đến. Dưới biển thấp thoảng một con rùa khổng lồ, chở Tần Trạm về phía đảo.
Tới đất liền, Tần Trạm từ từ bước xuống, đi về phía đám đông, hơi thở có phần gấp gáp. Khi mọi người nhìn thấy Tân Trạm, tất cả đều tự động nhường đường.
“Tốt lắm, cậu thực sự dám tới.”
Phong Vân Kình nhìn Tân Tạm cười lạnh.
“Nếu tôi không tới, ông nên vui mới phải.
Tần Trạm chế nhạo.
“Ít nhất ông còn giữ được một mạng.
“Ngạo mạn.
Phong Vân Kình lẩm bẩm.
“Bớt nói nhảm đi, những người bị ông bắt đầu?” Tần Trạm quát.
Phong Vân Kinh vỗ tay, nhất thời có mấy võ giả nhà họ Phong, áp giải một đám người đi ra.