Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 833: Chương 833




Sát ý của Triệu Tân Đông nông đậm, tất cả mọi người đều tin rằng anh ta thật sự dám ra tay với Tần Tram.

“Bôi nhọ? Tôi chỉ nói lời thật lòng. Tôi hỏi cậu, không phải quy tắc của Vấn Tông mấy người là ai có thể nâng được tảng đá này lên là có thể được vào biệt viện Tiên cung à?” Tần Trạm lạnh lùng nói.

“Tất nhiên là vậy.” Triệu Tân Đông

nói. “Vậy chúng tôi đã qua được thử thách này, có đúng với quy tắc của Vấn Tông không?” Tần Trạm lại hỏi.

Triệu Tân Đông nhíu mày gật đầu.

“Nếu toàn bộ đều hợp với quy tắc, cậu lại muốn dùng một câu nói để phụi sạch mọi công sức của chúng tôi, có phải cậu muốn lật đổ quy tắc của Vấn Tông không!” Tần Trạm cười lạnh nói.

Tất cả mọi người đều gật đầu, đây mới là vấn đề chính. Bọn họ làm việc theo quy tắc, thế nhưng Vấn Tông lại muốn lật lộng.

“Vì thế, một mình Chuẩn Thánh Tử như cậu phá nát quy tắc của tông môn, tôi nói cậu ức hiếp giới võ giả là bởi nhọ cậu à?” Tần Trạm quát lớn một tiếng.

Giọng nói anh vang như sấm, vang vọng khắp phạm vi trăm mét, tất cả mọi người đều nghe rõ ràng.

“Tên nhóc này miệng lưỡi thật sắc bén.” Vẻ mặt Triệu Tân Đông hơi biến đồi.

Ngay từ đầu anh ta vốn không để ý đến những kẻ thấp hèn ngoại đạo này, anh ta tùy tiện đuổi họ như đuổi ăn mày bình thường, không ngờ lại bị Tân Trạm năm được cơ hội, lật ngược lại anh ta.

“Có cần chúng tôi làm lớn chuyện, đi tìm vị đứng đầu của Vấn Tông để người kia xử lý không?” Diệp Thành cũng hét lớn lên.

“Đúng, nếu bọn họ không đồng ý thì chúng ta thì người đứng đầu Vấn Tông để phân xử.”

“Dùng một viên đan dược để đuổi chúng ta đi, có khác nào xem chúng ta là ăn mày không!”

Mọi người đều vô cùng kích động, ai nấy đều hét lên.

Có Tần Trạm đi đầu, bọn họ không tin Triệu Tân Đông dám giết chết bọn họ.

“Mấy người thật to gan” Sắc mặt của Triệu Tân Đông lập tức tại đi, cả người anh ta run lên vì tức giận.

Thân phận của anh ta là gì? Chính là Chuẩn Thánh Tử của Vấn Tông, thậm chí, ở cuộc thi lựa chọn Thánh Tử tiếp theo anh ta rất có thể sẽ trở thành Thánh Tử.

Mà ngay lúc này đây anh ta lại bị một đám người thường không coi ra gì, kêu gào ngay trước mặt anh ta, chuyện này đối với anh ta mà nói là một sự sỉ nhục.

Anh ta đã không thể kiềm chế nổi ý muốn giết chết hết đám người này.

Thế nhưng làm vậy không được, Thiên Kiêu Thịnh Hội của Vấn Tông đã sắp diễn ra, bây giờ anh ta lại vô cớ chém giết giới võ giả, nếu chuyện bị làm lớn, có thể anh ta sẽ mất đi từ cách làm Chuẩn Thánh Tử.

“Cậu chủ, bây giờ phải làm sao đây?” Chấp sự Từ thấy đám người kia đang muốn gây chuyện, vô cùng lo lång hỏi.

“Cuối cùng cậu muốn thế nào?” Triệu Tân Đông nhìn thẳng vào Tần Tram.

“Chỉ cần cho chúng tôi đi là được.” Tần Trạm cũng nhìn thẳng lại anh ta, không chút sợ hãi nào.

“Được, muốn đến biệt viện Tiên cung đúng không, đưa thẻ ngọc cho bọn họ, để bọn họ đi đi!”

Triệu Tân Đông lớn tiếng nói, ảnh mắt anh ta lạnh lùng.

Chính là cái kẻ đáng chết trước mắt này đã xoay chuyển tình huống anh ta đã nằm trong tay, anh ta phải giết kẻ này!

Triệu Tân Đông bước nhanh đi, không thèm quay đầu lại.

Chấp sự Từ không còn cách nào, phát thẻ ngọc cho mọi người.

Ngoại trừ một số võ giả sợ phiền phức, chọn lấy Ngưng Thần đạn ở bên ngoài đợi thì phần lớn võ giả khác đều cầm thẻ ngọc.

Dù sao thì cơ hội có được đan dược này không ít, thế nhưng, cơ hội đến được nơi mà nhân vật lớn mới có thể hưởng thụ được thế này gần như bằng không

Tần Trạm cũng không ngăn cản những người kia chọn lấy đan dược, mỗi người đều có sự lựa chọn riêng của mình, anh sẽ không sắp đặt tính mạng của bọn họ.

Thế nhưng thân là võ giả mà ngay cả chút dũng khí đó cũng không có thì tương lai phía trước cũng không quá cao.

“Không biết phải xưng hô thế nào với mấy người anh em đây.”

Khi mọi người sắp xuất phát đến Tiên cung thì người đàn ông cao lớn kia đi tới, anh ta chấp tay với ba người Tần Trạm.

“Tôi họ Tân.” Tần Trạm suy nghĩ một chút rồi cười nói.

“Tôi tên Tiết Đại Tráng.” Người đàn ông cao lớn cười nói: “Anh Tân, giới võ giả chúng ta có thể hãnh diện như thế này là cần phải cảm ơn anh.”

Mọi người đi theo Tần Trạm hướng đến biệt viện Tiên cung, thân thể bọn họ thấp thoáng, vay quanh lấy Tân Trạm tựa như sao vay quanh mặt trăng, lấy Tần Trạm là người dẫn đầu, không ít người đã vô cùng sùng bái Tân Trạm.

Ai cũng biết, nếu không có Tân Trạm, bọn họ sẽ không có được Cơ hội này.

Khi đến giữa sườn núi, tất cả đệ tử của Vấn Tông đều nhìn thấy có hơn trăm võ giả đang đồng thời tiến đến, ai nấy đều có chút bối rối

Nhưng những tấm thẻ họ đưa ra đều là thật. ngọc mà

“Còn đứng ngày ra đó làm gì, dẫn chúng tôi vào.” Tiết Đại Tráng ưỡn ngực, vỗ bàn quát lên.

“Các vị, mời đi theo tôi.” Người đệ tử kia dùng lệnh bài cầu thông một chút, sau đó mỉm cười, đưa mọi người vào biệt viện Tiên cung

Một người khác thì vội vàng chạy xuống núi thông báo.

“Chấp sự, để mấy tên nhà quê này vào biệt viện Tiên cung đúng là khiến Vấn Tông chúng ta mất hết mặt mũi.”

“Những chuyện này không phải tôi và cậu có thể xử lý được, đi bảo cho cậu Triệu biết đi.”

Chấp sự Từ cũng sầm mặt lại,

đứng dậy rời đi. “Những tên khốn kiếp”

Nghe chấp sự Từ báo cáo xong, trong phòng, Triệu Tân Đông đã bóp nát cả miếng ngọc bội mình thích nhất.

Anh ta thở mạnh, sự hận thù của anh ta đối với Tần Trạm đã lớn như trời.

Khi được sinh ra, Triệu Tân Đông đã là thiên chi kiêu tử, anh trai lớn lại là thiên tài của Vấn Tông, vì lẽ đó mà anh ta đã lớn lên trong những lời nịnh bơ, ngọt ngào. Những kẻ khác đều cung phụng anh ta, chỉ có một số ít kẻ thù mạnh hơn anh ta mới có còn tồn tại. Thế nhưng hôm nay lại có kẻ không coi mình ra gì, dám lớn lối ngay trước mặt anh ta, cả đời anh ta lần đầu tiên gặp phải chuyện này.

“Đã điều tra được người đó tên gì chưa?” Triệu Tân Đông nhìn chấp sự Từ, con mắt anh ta đỏ ngầu khiến cho người đối diện run lên.

“Cậu Triệu, người kia nói mình tên là Trình Tần, nhưng cũng có thể là tên giả.” Chấp sự Từ nói.

“Trình Tần… Tôi chưa từng nghe qua có người như vậy, nhưng dù tên đó là ai, một khi đã chọc giận tôi thì tôi muốn tên đó phải chết.” Triệu Tân Đồng hừ nhẹ một tiếng, bàn tay siết chặt vang lên tiếng rằng rác.

“Nhưng phải dùng cách nào?” Triệu Tân Đông híp mắt, Vấn Tông sắp tổ chức thịnh hội, mọi người không thể tự nhiên giết người được.

“Anh Triệu, người chọc giận anh tên Trình Tần à?”

Vào lúc này, một bóng người mim cười bước vào.

“Hùng Tuyền, cậu đến đây làm gì?” Triệu Tân Đông nhíu mày nhìn người vừa đến.

“Nếu người kết thù với anh Triệu là Trình Tần thì tôi có thể hợp tác với anh.” Hùng Tuyền nhếch môi cười. “Cậu cũng có thù với tên đó à? Triệu Tân Đông nói.

“Đâu chỉ mỗi tôi, ngay cả anh trai Triệu Lam Sơn của anh cũng bị tên đó đánh bị thương nặng”

Câu nói của Hùng Tuyên khiến cho Triệu Tân Đông biến sắc, anh ta bước lên một bước hỏi lại Hùng Tuyền.

“Cậu nói thật chứ?”

Ở Vấn Tông này, người thân thiết với anh ta nhất chính là người anh trai Triệu Lam Sơn, người kia vô cùng quan tâm anh ta.

Lần này, Triệu Lam Sơn bị thương về thì lập tức bế quan, vì thế Triệu Lam Sơn cũng không biết ai là người đánh anh trai.

“Nếu tôi nói dối câu nào sẽ bị thiên lôi đánh”

Con người của Hùng Tuyền co rụt lại, anh ta vội vàng nói.

Trong phút chốc này anh ta cảm nhận được hơi thở vô cùng nguy hiểm, nếu như Triệu Tân Đông muốn, có lẽ anh ta đã chết rồi.

Sau đó anh ta nói lại chuyện đã xảy ra ở Cổ Luyện Thế Sĩ.

Trên mặt Triệu Tân Đông hiện lên ý muốn giết người. “Tên này đáng chết”

“Đúng vậy, vì thế, lần này tôi đến đây để bày mưu tính kể cho anh Triệu.” Hùng Tuyền cười nói.

“Trong Vấn Tông không thể động tay, cậu có cách giết người khác?” Triệu Tân Đông nói giọng khinh thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.