“Cậu đừng quên, bây giờ tên kia là trụ cột của những kẻ đê hèn ngoài kia, dù là hạ độc hay ám sát, một khi bị làm lớn chuyện thì hậu quả khó lường được.”
Triệu Tân Đông hừ nhẹ một tiếng, anh ta có thể giết chết được Tần Trạm, thế nhưng Vấn Tông cũng có quy định, đó mới là vấn đề mấu chốt.
“Nguyên nhân chính là như thế, tôi có một cách vô cùng thích hợp.” Hùng Tuyền cười nói. “Ồ? Vậy cậu nói thử xem.”
Triệu Tân Đông nhíu mày, anh ta cảm thấy khá hứng thú.
Hùng Tuyên ăn nói tự tin như vậy, lẽ nào thật sự có cách hay?
“Thánh Tử, anh quan tâm quá sẽ bị loạn, vốn dĩ không cần anh phải tự mình ra tay giết tên kia. Không phải dãy núi phía núi Tiên cung này chính là dãy núi Quải Thủ à?” Hùng Tuyền nở một nụ cười thâm trầm, nói.
“Dãy núi Quái Thú? Cậu muốn nói đến thủ triều sao!” Triệu Tân Đông đột nhiên kích động, có hơi sợ hãi với sợ to gan của Hùng Tuyền. Dãy núi quái thủ chính là khu vực đặc biệt của ba tông.
Mặc dù đều là thế giới ấn, thế nhưng xét về diện tích thì diện tích ranh giới giới ngầm của ba tông còn lớn hơn so với tám gia tộc lớn nhất.
Nhiều năm về trước, ba tông ra bên ngoài bắt một số lượng lớn quái thủ, sau đó mang chúng đến một dãy núi Quái Thủ rộng lớn ở trong thế giới ẩn để chăn nuôi, đồng thời chờ đợi những con quái thú này lớn mạnh.
Vốn dĩ họ muốn để cho những đệ tử sau này đến săn giết quái thú, thúc đẩy sự trưởng thành của đệ tử, cũng như khiến cho sức mạnh của tông môn tăng lên.
Nhưng sau đó không biết đã xảy ra biến cố nghiêm trọng nào, sức mạnh của quái thú tăng lên nhanh chóng, khiến cho ba tông không thể khống chế dãy núi được nữa.
Cuối cùng, quái thú ở dãy núi gần như nuốt chửng được ba tông.
Việc này khiến cho ba tông khá là đau đầu, hai bên lại bùng nổ nhiều trận chiến lớn khác, sau đó phát hiện bên này cũng không thể làm gì được bên kia, cuối cùng lập ra giao ước.
Vua trong đám quái thủ cũng có đầu óc, biết mình không thể lật mặt được với ba tông, đối với quái thú cũng không phải chuyện tốt.
Vì thế những quái thủ mạnh vẫn luôn làm rùa rụt đầu sâu trong chốn hẻo lánh của dãy núi, mà những con quái thú nhỏ ở gần biên giới kia, ba tông cũng lười quan tâm đến.
Nếu số lượng quái thủ quá nhiều, địa bàn không đủ thì sẽ hình thành thú triều, chúng nó sẽ tấn công ba tông.
“Cậu nói không sai, thú triều có thể giết chết võ giả, chuyện này đúng thật không có chút sơ hở nào, nhưng mọi việc cụ thể ra sao?” Trong mắt Triệu Tân Đông lóe lên tia sáng tàn bạo, anh ta mở miệng hỏi. Nếu như có thể kích động thủ triều xuất hiện, thì việc giết chết Tân Trạm đúng là dễ như ăn cháo.
“Cậu Triệu, tôi nhớ thú triều này đã không xuất hiện suốt ba mươi mấy năm thì phải.” Hùng Tuyền cười nói.
“Thời gian đã qua lâu như thế, thú triều xuất hiện lần thứ hai cũng là điều bình thường, hơn nữa, chỉ cần chúng ta khống chế được quy mô của thủ triều và phạm vi của chúng là được rồi.”
“Việc này tôi có cách, hoàn hảo không chút tì vết nào.” Hùng Tuyền tiến lại gần, kề môi vào bên tại Triệu Tân Đông rồi nói nhỏ vài cầu, đôi mắt Triệu Tân Đông sáng lên, liên tục gật đầu.
Bên trong biệt viện Tiên cung.
“Đẹp quá, chỗ này không hổ danh là biệt viện Tiên cung, hoàn cảnh nơi này thật quá tốt.”
“Linh khí của nơi này còn nồng đậm hơn nhiều so với bên ngoài.”
Mọi người vừa bước vào trong đã cảm thấy tinh thần thoải mái, phong cảnh bốn phía đẹp như tranh vẽ dường như linh khí cũng chủ động chui vào thân thể từng người.
Cho dù chỉ là bước đi ở nơi này thôi, cũng có cảm giác tu vi của mình được tăng lên
“Đâu chỉ vậy, mọi người nhìn xem ở khắp nơi đều là trận pháp, đó chính là Tụ Linh trận, có thể tập trung linh khí, khiến tu vi tăng nhanh. Có võ giả hiểu biết, chỉ vào những trận pháp trong sân nói.
“Ôi mẹ tôi ơi, lần này có thể kiếm bộn rồi, chỉ cần tu luyện một ngày trong Tự Linh Trận thôi đã đáng quý hơn nhiều so với Ngưng Thần đạn kia rồi.”
Đôi mắt của những võ giả sáng ngời lên, ai nấy cũng động lòng.
“Lần này nhờ cậu Tân.” “Không sai, nếu không có anh ta sao chúng ta có thể đến được nơi thế này.”
Những võ giả nhìn sang Tân Trạm, trong lòng dâng lên sự cảm kích.
Nếu bọn họ không có Tần Trạm làm chủ, thì Triệu Tân Đông đã dùng vài viên đạn dược để đuổi họ đi rồi.
“Mọi người không cần cảm ơn tôi, những thứ này đều là do mọi người cô gắng để đến được. Nhưng đã đến đây rồi thì cố gắng tu luyện, đừng làm uổng phí cơ hội lần này.” Tần Trạm cười nhạt một tiếng.
Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý.
Bọn họ đi đến sân được bố trí, một ít người nóng lòng đã vội vàng kích hoạt trận pháp, bắt đầu tu luyện.
Một số võ giả khác bất ngờ phát hiện những trái cây trên cây trong sân đều ẩn chứa linh khí, ai nấy đều dồn dập hải xuống ăn.
Thấy thế, sắc mặt của vị đệ tử Vấn Tông dẫn đường kia sắc mặt vô cùng khó coi, trong lòng tức giận đến không chịu nổi, phất tay áo rời đi.
Dưới cái nhìn của họ, những trận pháp và linh quả này tất nhiên có thể sử dụng xc, thế nhưng bọn họ cảm thấy những võ giả bên ngoài này không xứng được dùng
Mấy người Tân Trạm cũng không để ý đến những tên coi thường người khác đó, đi tới từng nói ở, Tân Trạm tạm thời thả lỏng tinh thần, mượn trận pháp tu luyện.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời cũng dần chuyển tối.
Tần Trạm mở mắt ra, phát hiện có một người thanh niên mặc quần áo của người sai vặt từ ngoài cửa bước vào.
Người thanh niên này bước đến cửa thì cung kính nói với Tần Trạm: “Cậu Tần, cậu chủ nhà tôi mời cậu đến Quan Tỉnh Các một lát.” “Cậu chủ của cậu là ai?” Tần Trạm
“Triệu Tân Đông, cậu Triệu.
“Anh ta tìm tôi?” Tần Trạm bất ngờ nói:
“Có chuyện gì không?”
“Cậu chủ nhà tôi nói chuyện có liên quan đến kiếm khí trong tảng đá.” Người sai vặt khéo léo nói.
“Tia kiếm khí kia à.” Tần Tram
nhíu mày.
Lúc này, Diệp Thành và Râu Quai Nón cũng chú ý tới tình huống bên này, vội vàng đi tới.
hỏi. “Tân Trạm, đừng nên đi, tôi thấy chẳng có ý tốt gì.” Diệp Thành lo lắng nói.
“Nếu không chúng tôi đi cùng anh.” Râu Quai Nón cũng nói.
“Cậu chủ chỉ mời một mình cậu Tần.” Người sai vặt nói.
“Không có chuyện gì đâu, tôi đi xem xem anh ta muốn giở trò gì.” Tần Trạm lạnh nhạt nói.
Bây giờ bên ngoài có rất nhiều võ giả, Triệu Tân Đông cũng không dám giở trò gian trả gì.
Tần Trạm đi theo người sai vặt đi ra khỏi biệt viện Tiên cung, đi thẳng đến cho ngọn núi bên cạnh.
Ở dưới chân núi, một mảnh đất được bao bọc bởi núi và song có một lầu các chín tầng cao chót vót, kiến trúc vô cùng khí thế, mái cong hinh phẫu, các trụ khắc hoa và chim cả, nhìn qua khá cổ kính.
Hai người đi thẳng đến tầng cao nhất, sau đó người sĩ vặt lùi ra ngoài.
“Là anh à.” Tần Trạm nhìn lên, phát hiện Hùng Tuyền cũng có mặt.
Nhìn thấy Tần Trạm, Hùng Tuyền nở một nụ cười với anh.
“Nếu anh đã đến đây, vậy xem ra tia kiếm khí trong tảng đá là anh lấy đi rồi.” Lúc này Triệu Tân Đông bước tới, lạnh nhạt nói.
“Đúng vậy thì sao?” Tần Trạm nói.
“Anh có biết nguồn gốc của kiếm khí kia không.” Triệu Tân Đông cười nói.
Tần Trạm híp mắt, anh không mở miệng.
Triệu Tân Đông chấp hai tay sau lưng, đi đến chỗ lan can Quan Tinh Các, nhìn dãy núi non bên ngoài cười nói: “Là Trưởng lão Tuân của Vấn Tông tôi để lại tia kiểm khí đó, lại nói, trưởng lão Tuân và anh cũng có chút giống nhau.” “Ồ?” Tần Trạm bất ngờ, dường như trong lời nói của Triệu Tân Đông ẩn chứa gì đó.
“Ông ấy cũng là người bên ngoài, xuất thân thấp hèn, chỉ có một người em trai sống nương tựa lẫn nhau. Ông ấy khát vọng có được thành công, đi đến nơi này tham gia Thiên Kiều Thịnh Hội.”
Triệu Tân Đông nói: “Thế nhưng người em trai này của ông ấy khá là hung hăng, đắc tội với một vị Thánh Tử. Vốn dĩ ông ấy đã sắp vào được Vấn Tông, lại bởi vì em trai mình cho nên đã bị Vấn Tông từ chối ngoài cửa, anh có biết trưởng lão Tuân đã làm gì không?” Triệu Tân Đông quay đầu lại, có chút ý tử sâu xa nhìn Tân Trạm.
“Ông ấy đã thắng tay chém chết em trai mình, cầm lấy đầu em trai mình quỹ ngoài cửa tông, cầu xin vị Thánh Tử kia tha thứ.”