Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 970: Chương 970: Cổ Luyện Thế Sĩ tông môn






Trong chốc lát, trường kiểm gào thét trong nơi ở của Tân Trạm, giống như hàng triệu con đ đóm đang vờn quanh, ánh kiểm như những chòm sao lấp lánh tạo nên khí thế ngút trời.

Nếu không phải anh đã bày ra trận pháp ngăn cản từ trước, e rằng toàn bộ Tần Môn sẽ nhìn thấy cảnh tượng rung động này. "Vèo!

Một lúc lâu sau, Tần Trạm thở hắt ra, vung tay lên thu hồi những thanh kiếm kia. Trên trán anh có chút mồ hôi nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh. Mặc dù Thuật ngự kiếm khiến Tân Trạm tiêu hao không ít sức lực, nhưng uy lực của nó cũng đủ để anh có thêm một tuyệt chiêu

Sáng sớm hôm sau, Tần Trạm chỉ đạo đệ tử của Tân Môn tu luyện, Hứa Bắc Xuyên bước nhanh tới. “Sư phụ, Chúc Diêu tới.

Tân Trạm gật đầu. Sau khi trở về vào tối hôm qua, Hứa Bắc Xuyên đã nói mấy ngày trước Chúc Diêu có tới Tân Môn tìm anh. Nhưng lúc đó, Tân Trạm không có ở đây, dường như cô ta có chuyện gì rất quan trọng muốn bàn bạc với anh. “Chúc Diêu, sao cô lại rảnh rồi tới tìm tôi vậy?” Trong phòng khách, Tần Trạm đi tới, cười chào hỏi Chúc Diêu.

Cô ta cũng là một trong mười người đứng đầu trong bảng Anh hùng. Chúc Diêu cũng sẽ tham gia Thiên Kiêu Thịnh Hội vào mấy hôm nữa. Vì thế khi nghe nói cô ta tới tìm bản thân mấy lần, Tần Trạm hơi bất ngờ. “Tân Trạm, anh đúng là con người bận rộn. Tôi tới tìm anh ba lần, nhưng sao tôi lại cảm thấy anh còn bận hơn cả đám Thánh tử, Thánh nữ chúng tôi thế

Chúc Diêu vẫn đeo mạng che mặt như trước, nhìn thấy Tân

Trạm, cô ta cũng mim cười. “Linh mạch đã bị đứt, chỉ đành tìm cách bổ cứu thôi. Chạy ngược chạy xuôi nên bận là đúng rồi." Tần Trạm cảm khái nói. "Kinh mạch của anh thật sự không có cách nào chữa trị sao? Tại sao tôi lại cảm thấy anh khôi phục rồi nhỉ?" Đôi mắt của Chúc Diệu hiện lên ánh sáng lạ. “Nói đùa rồi, có đến tìm tôi có chuyện gì không?"

Tân Trạm chuyển sang chuyên khác. Anh cũng không biết Chúc Diệu đang thăm dò hay thực sự nhìn ra. Chuyện kinh mạch khôi phục là lá bài tẩy lớn nhất mà anh giữ lại cho sau này. Trước Thiên Kiêu Thịnh Hội, chắc chắn Tần Trạm sẽ không để lộ ra. “Đúng là tôi có chuyện khó muốn mời anh ra tay giúp đỡ. Nghe thấy Tần Trạm vào thắng chủ để, trên mặt Chúc Diêu lộ ra vẻ nghiêm túc, cô ta gật đầu nói. “Có một bí cảnh của Cổ tông môn xuất hiện. Vì một vài nguyên nhân nên tôi cần anh trợ giúp. Hy vọng anh có thể giúp đỡ tôi” “Đương nhiên là được rồi." Tần Trạm trả lời không chút do du.

Chúc Diêu và nhà họ Chúc đã giúp đỡ anh rất nhiều lần, vì thế Tần Trạm sẽ không từ chối. “Anh không hỏi xem có nguy hiểm không sao?” Chúc Diệu không ngờ anh lại đồng ý một cách dứt khoát như vậy, cô ta sửng sốt hỏi. “Nếu quá nguy hiểm thì cô sẽ không nói với tôi. Cô không nói, đương nhiên là nó không quá khó rồi." Tân Trạm lắc đầu cười nói: "Thật ra điều tôi muốn hỏi là bây giờ đi bí cảnh, sẽ không đến Thiên Kiêu Thịnh Hội muộn chứ?" “Bí cảnh kia hơi đặc biệt, độ nguy hiểm không cao. Hơn nữa, anh có thể rời đi lúc nào cũng được. Nhưng chỗ cần đến thì có độ khó nhất định. Cần khoảng ba ngày là đủ rồi. Anh đừng quên tôi cũng đi đại hội kia, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ

Nghe vậy, Trạm cũng hơi tò mò về bí cảnh này. Dường như anh chưa từng gặp bí cảnh nào như vậy. “Là một bí cảnh Cổ Luyện Chúc như nhìn ra ý của Tân Trạm,

Cô ta nói như vậy khiến trong lòng anh hơi rung động. “Nơi đó có vùng đất rèn luyện, có thể tăng cấp thân thể của võ giả, tẩy kinh phạt tủy. Dù không phải người luyện thể cũng rất có lợi. Lần này, tôi và hai người khác phát hiện ra nơi này. Chúng tôi hẹn trưa hôm nay sẽ tụ tập. Nếu hôm nay anh còn chưa trở về thì tôi sẽ đi tìm người khác." Chúc Diêu cười nói. "Xem ra tôi cũng rất may mắn." Tần Trạm cười.

Sau khi hẹn thời gian với Chúc buổi sáng Trạm dành để chuẩn bị, sau đó tới dãy núi Yến Giao để tập hợp. Thấy anh đi vào khu đất trống trong rừng cây, Chúc khẽ vuốt cắm. Tần Trạm đảo mắt nhìn sang bên cạnh thì phát hiện có hai người nữa, một nam và một nữ đang đứng bên cạnh gốc cây. thiệu với anh, đây là Thánh nữ Tô Cẩn Du của nhà họ Tô, người này là người mà cô ấy nhờ tới giúp Chúc Diễu nói. “Thánh nữ của nhà họ Tô?” Tần Trạm khẽ thì thầm.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy người nhà họ Tô đã thế giới ẩn. Không ngờ người thừa kế nhà họ Tô lại là một cô gái. “Chào Thánh nữ nhà họ Tô có diện mạo thanh tú, cũng có thể coi là một mỹ nhân. Cô ta đảo mắt qua nhìn Tần

Trạm, khẽ mỉm "Không biết xưng hô với anh như thế nào?” “Trình Tân. Tân Trạm nghĩ một lúc, anh không hề nói ra tên thật của mình. Dù sao tiếng xấu của anh cũng lan truyền trong thế giới ẩn rồi. Anh không muốn gây phiền phức cho Chúc Diêu “Tôi tên là Hùng Tuyền” Người đàn ông kia có thân hình cao lớn, bắp thịt toàn thân nổi lên cuồn cuộn, giống như một cây cột điện lớn vậy. Tu vi của anh ta cũng không thấp, ở cảnh giới Hóa Cảnh cấp sáu

Hùng Tuyền liếc nhìn Tân Trạm nói với giọng ồm ồm: “Tôi thấy hơi thở trên người anh rất lạ. Vì sao tôi không cảm nhận được sóng linh khi của anh?" “Tôi không có linh khí. Tân Trạm thản nhiên nói: "Tôi chỉ là một võ giả bình thường thôi. “Võ giả? Không có linh khí? Tôi không tin" Hùng Tuyên cười lạnh lùng. “Vèo!"

Lúc mọi người chưa kịp phản ứng thì người tên Hùng Tuyên kia đột nhiên rút trường đao ra, một ảnh đạo xoẹt qua, chém thắng về phía Tân Trạm. Anh hơi nhíu mày, đảo mắt nhìn ảnh đạo này. Tần Trạm vẫn đứng yên không nhúc nhích. "Ram!"

Ảnh đạo này hạ xuống cách chân của anh khoảng mười centimet, tạo thành một vết chém sâu. “Hùng Tuyền, anh làm cái gì vậy?” Mặt Chúc Diễu hơi biển sắc, cô ta cũng không ngờ tên Hùng Tuyên này lại đột nhiên ra tay với Tân Trạm.

Tô Cần Du hơi đổi sắc mắt, trong đôi mắt cô ta hiện lên ảnh sáng lạ. “Chúc Diêu, người cô tìm tới này trông rất lạ mặt, là người của nhà nào vậy?" Hùng Tuyên không trả lời mà hỏi ngược lại. “Anh ấy không phải người của thế giới ẩn, đến từ thế giới bên ngoài. Chúc Diêu cau mày nói. “Từ bên ngoài tới, chẳng trách... Hùng Tuyền lộ ra vẻ mặt đã hiểu, nhìn anh với vẻ xem thường. “Ha ha, Chúc Diêu, cô hãy bỏ qua cho lời nói thẳng thắn của tôi. Người mà cô đưa tới để giúp đỡ này quá yếu

Hùng Tuyên nói với vẻ cợt nhả: "Người đến từ bên ngoài, lại chẳng có linh khí. Ngay cả nhát đạo của tôi cũng chẳng tránh được. Chúc Diêu, cô ở bên ngoài quá lâu rồi nên tầm nhìn cũng kém hơn đấy. Ngay cả người như vậy mà cũng đưa tới “Anh đùa nên tôi cũng lười tránh. Tầm nhìn của anh mới lệch đấy.” Tần Trạm nói với vẻ khinh thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.