Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 924: Chương 924: Giúp hai người cút






"Ai mới là trò cười

Bây giờ xem ra, rõ ràng là Tô Cẩn Du hai người bọn họ mới là người nực cười nhất.

"Chúng tôi thừa nhận đã sai lầm rồi.” Hùng Tuyền thay đổi sắc mặt, anh ta dồn nén cơn giận và mở miệng nói.

Anh ta không hề quên mục đích của lần quay lại này nên anh ta cổ nhẫn nhịn.

“Thế nhưng chúng tôi đã hối hận rồi, hãy để chúng tôi quay về đội có được không?" Tô Cẩn Du nói với khuôn mặt tội nghiệp.

"Đúng vậy, chúng ta cùng nhau tổ đội, hiệu quả chắc chắn sẽ được nâng cao. Hùng Tuyền cũng cười nói.

“Vả lại, anh còn có thể nhận được tình bạn của nhà họ Tô và nhà họ

Hùng.

Bọn họ nói xong đều quay qua nhìn Tần Trạm, họ cũng biết dường như Tân Trạm mới là người làm chủ.

Còn họ xem ra thì Tân Trạm nhất định sẽ đồng ý.

Dù sao Tần Trạm cũng chỉ là một nhân vật nhỏ không nổi tiếng, còn họ đều là con nhà gia tộc hiển hách, có bạn bè như thế, Tân Trạm cũng được nở mày nở mặt.

“Hai người hối hận rồi sao?" Tần Trạm nói.

“Trước đó chúng tôi đã quá hồ đồ rồi.” Tô Cẩn Du cười nói.

“Thế nhưng nếu tôi nhớ không nhầm thì khi hai người rời khỏi có nói sẽ không bao giờ hối hận mà, còn bảo sẽ có cơ hội đạt được nhiều phần thưởng hơn nữa?" Tần Trạm khẽ cười nói.

“Haha, khi đó cảm thấy mình bị thiệt thòi nên mới tuyệt tình rời khỏi, bây giờ thấy chúng tôi khi thể ngời ngời thì lại quay về tổ đội, anh cảm thấy chúng tôi dễ ức hiếp thế sao?”

Tần Trạm nói lời châm biếm khiến hai người họ đã hết cả mặt mày.

"ỷ anh là muốn từ chối tôi và thánh nữ nhà nhà họ Tô sao? Anh đừng quên anh làm thể có nghĩa là đang đắc tội với gia tộc thế giới ẩn rồi đấy, hậu quả e là anh không gánh nổi đầu.

Giọng điệu Hùng Tuyền trở nên cứng rắn hơn, mang đầy vẻ uy hiếp.

“Haha, thế tôi có phải là nên sợ hãi hay không." Tần Trạm cười lạnh lùng nói: “Tiếc là tôi không bận tâm, mời hai người rời khỏi "

"Chúng ta đi thôi, tôi nghĩ chúng ta không thích hợp cùng nhau chiến

đấu.”

Chúc Diêu cũng lạnh lùng nói, cô mang những lời trước đó họ từng nói trả lại nguyên vẹn cho họ.

"Hai người.”

Tô Cẩn Du và Hùng Tuyền sắc mặt trông rất khó coi, họ cứ ngỡ Tần Trạm bọn họ sẽ lập tức đồng ý, thậm chỉ còn cảm kích họ nữa, nào ngờ hai người đó lại từ chối không hề do dự chút nào.

Thế nhưng nếu họ rời khỏi, đối mời hai người rời khỏi "

"Chúng ta đi thôi, tôi nghĩ chúng ta không thích hợp cùng nhau chiến

đấu.”

Chúc Diêu cũng lạnh lùng nói, cô mang những lời trước đó họ từng nói trả lại nguyên vẹn cho họ.

"Hai người.”

Tô Cẩn Du và Hùng Tuyền sắc mặt trông rất khó coi, họ cứ ngỡ Tần Trạm bọn họ sẽ lập tức đồng ý, thậm chỉ còn cảm kích họ nữa, nào ngờ hai người đó lại từ chối không hề do dự chút nào.

Thế nhưng nếu họ rời khỏi, đối không đồng ý cũng phải đồng ý.

Hùng Tuyên năm được trọng tâm, đột nhiên hào hứng cười lớn: “Tô thánh nữ, chúng ta không đi, cứ ăn vạ ở đây"

Họ thấy Tân Trạm không đồng ý tổ đội nên lập tức giở trò vô liêm sỉ.

“Vô liêm sỉ.”

Chúc Diêu nhíu mày lại, cô quay qua nhìn Tô Cẩn Du nói: “Cô cũng nghĩ như thế sao?"

“Chị Chúc, em cũng không còn cách nào khác, vì đạt được phần thưởng chỉ có thể làm thế thôi. Tô Cẩn Du cười nói. "Xem ra hai con người vô liêm sỉ này đang muốn chúng tôi đuổi đi đấy.” Tần Trạm cười lạnh lùng.

"Tên nhãi ranh kia, đừng cho rằng dùng chút thông minh tìm ra bí quyết đạt được phần thưởng thì có thể vênh váo.” Hùng Tuyền nham nhở nói: “Mày tốt nhất là hãy ngoan ngoãn giết quái thú cho tao hưởng, nếu không tao giảng một cú đấm đánh gãy cổ mày đấy.

"Vậy sao?" Tần Trạm cười lạnh

lùng.

“Nếu như hai người không cút,

thế thì tôi chỉ còn cách giúp hai người

cút thôi!” Tân Trạm vừa nói xong đã vươn người lao về phía Hùng Tuyên.

“Tự tìm chỗ chết

Hùng Tuyên tức giận đưa ra một cú đấm

Củ đẩm của hai người bỗng chốc va vào nhau.

Khuôn mặt Hùng Tuyền nhăn nhỏ, hít thở thật sâu và sử dụng hết sức lực của mình.

Cho dù đã phế bỏ một đoạn kinh mạch của Tần Trạm thì nhất định cũng phải cho tên này một bài học, để đối phương ngoan ngoãn làm công cho mình. Sau đó hai củ đẩm va chạm vào nhau, sắc mặt Hùng Tuyên đột nhiên thay đổi.

Anh ta cảm thấy nằm đấm của Tần Trạm cứng như thép vậy, ngoài ra còn có một sức mạnh khủng khiếp khiến sức lực của anh ta bị phân tán het.

Xương cốt phát ra tiếng răng rắc cơn đau đớn tột cùng kéo tới.

Hùng Tuyền thảm thiết kêu lên một tiếng, một sức mạnh to lớn truyền đến cơ thể khiến thân hình vạm vỡ của anh ta bay lên rồi khoảng mười mấy mét rồi rơi xuống phía trên một tảng đá Tảng đá nứt ra và khói bốc lên

nghi ngút.

Hùng Tuyền gầm gừ ôm chặt lấy cổ lồm cồm bò dậy, anh ta kinh hãi cúi đầu thấy cánh tay mình toàn là vết máu, anh ta đã bị Tần Trạm đánh gãy xương tay rồi.

Tô Cần Du đứng ngay bên cạnh cũng hoàn toàn ngơ ngác, Hùng Tuyền lại bị Tần Trạm một cú đấm đánh bại.

Cái tên Tần Trạm này mạnh như

thế sao.

Thấy ánh mắt Tần Trạm quét qua người mình, cô ta lo lắng lùi bước lại. “Tên nhãi ranh, mày lại có chiều thức Cổ Luyện Thế Sĩ.” Hùng Tuyền cảm thấy khó tin, anh ta dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Tân Trạm.

Anh ta là con nhà thế giới ẩn, học cao hiểu rộng, từ cuộc giao đấu vừa rồi đã có thể phán đoán được Thần Trạm đang sử dụng kình khí.

“Anh thật là nực cười.” Tần Trạm lạnh lùng nhìn anh ta nói: “Tôi đã nói tôi không dùng linh khí, nếu tôi còn không tiết chế kinh khí lại, chẳng lẽ tôi lại giống như anh, dùng sự vô liêm sỉ để đấu với đảm quái thú sao?"

“Mày! Hay lắm, mày hay lắm, là tạo đã nhìn nhầm mày. Hùng Tuyền toàn thân run rẩy, anh ta căn chặt răng và nhìn chăm chắm vào Tần Trạm, dường như đang khắc sâu khuôn mặt đối phương vào trong đầu.

Anh ta mặc dù bị trọng thương nhưng trong lòng vẫn thấy không phục, nếu sớm biết Tần Trạm là Cổ Luyện Thế Sĩ thì anh ta đã không chính diện đấu với anh rồi.

“Rồi sẽ có ngày gặp lại nhau, Tần Trạm, mày hãy đợi đấy."

Hùng Tuyền giữ chặt vết thương và rời khỏi một cách đáng thương.

Lần này anh ta đã bị thiệt hại nặng nề rồi, vết thương trên tay trong thời gian ngắn cũng không thể chiến đầu được, phần thưởng của cổ tông môn này tất nhiên cũng sẽ không thể đạt được.

Những thứ này đều do Tân Trạm

hại cả.

Tô Cẩn Du sắc mặt cứng đờ, cô ta cũng theo Hùng Tuyền rời khỏi, hai người họ lo lắng Tần Trạm sẽ đuổi theo sau nên vội vã chạy trốn.

“Tên Hùng Tuyền này có chút quan hệ với thế giới ẩn, anh lại đắc tội thêm người rồi." Chúc Diêu lắc đầu đau khổ nói.

“Anh ta đến tên thật của tôi còn không biết, tôi sợ anh ta làm gì chứ, hơn nữa tôi còn đắc tội với thế giới ấn

ít sao?"

Tân Trạm khẽ nở nụ cười, anh hoàn toàn không bận tâm, vả lại cho dù có gặp lại thì anh cũng không hề sợ anh ta.

Anh ta tưởng anh chỉ là Cổ Luyện Thể Sĩ nhưng chiêu thức thật sự anh vẫn chưa dùng đến, nếu còn dám đến khiêu khích anh thì anh sẽ giết

anh ta ngay tức khắc.

“Không cần để tâm đến họ, chúng ta tiếp tục nào."

Tân Trạm nhanh chóng bỏ qua chuyện của hai người vô liêm sỉ đó và cùng Chúc Diêu tiếp tục giết quái thú Tô Cần Du và Hùng Tuyển chạy đến một bên, cũng đã tạm thời rời khỏi khu vực tu luyện. Họ thấy Tân Trạm và Chúc Diễu phía trước cử không ngừng phát ra trụ ánh sáng mà trong lòng tràn đầy sự đố kỵ.

"Đây vốn dĩ là phần thưởng của chúng ta, tất cả đều do tên Tần Trạm đáng chết kia."

Hùng Tuyền nhìn phần thưởng rơi vào tay người khác, anh ta tức giận đến mức run rẩy người.

“Anh Tuyền cũng đừng quả tức giận, anh xem vị trí của hai đội bạn họ, càng gần với đỉnh núi thì đến cuối cùng cũng chỉ có một người lấy được

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.