Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 957: Chương 957: Khôi phục phù trận




“Ý chí của kiếm…” Ông Kiểm tự lẩm bẩm, đôi mắt hiện lên vẻ mê mang.

“Thanh kiếm sắc bén vô cùng, là nghĩa gì!” Trên người ông Kiểm đột nhiên phát ra hơi thở nguy hiểm, không ngừng tăng vọt, dần dần hóa thành kiếm ý Xung Thiên. Bầu trời rung chuyển, mây mù tiêu tán, một tia sáng chiếu rọi thẳng lên trời. Đôi mắt ông Kiếm cũng càng ngày càng sắc bén, đột nhiên, ông lão nhìn về phía Tân Trạm.

“Vừa phải thôi! Ông Kiểm, ông đừng có mà quá đáng, cho dù ông khó chịu thì cũng không được ra tay với Tân Trạm. Có bản lĩnh thì đánh nhau với tôi đây này.” Khuôn mặt hai ông lão hơi biến sắc, với tiến lên ngăn trước mặt Tần Trạm, chỉ sợ ông Kiểm sẽ trả thu.

“Ha ha ha, tôi sống nhiều năm như vậy đúng là lãng phí, bây giờ lại còn phải nhờ một tháng nhóc thức tính bản thân” Ông kiếm lại ngủa mặt lên trời cưới to, trong nháy mất liên cất đi thanh kiếm kinh Thiên.

Sau đó, ông lão lắc lắc đầu nói: “Hai người hiểu lầm rồi, các ông cho rằng tôi sẽ ra tay với Tần Trạm hay sao? Tôi cảm ơn cậu ấy còn không kịp ấy chứ.”

“Tu luyện ở bên cạnh hồ nước thần này nhiều năm như vậy, ngay cả tính cách của tôi cũng bị mài mòn. Nếu như không nhờ cậu nhắc nhở, tôi đã hoàn toàn quên mất rằng mình chính là linh hồn của kiếm, chém trời chém đất, là hóa thân của thanh kiếm chỉ tiến không lùi.”

“Tần Trạm, cậu nói rất đúng, hành động trước đó của tôi đúng là không xứng với thân phận linh hồn của kiếm, tôi muốn xin lỗi cậu.” Ông Kiếm vậy mà lại chậm rãi xoay người, cúi gập người xin lỗi Tân Trạm, vô cùng chân thành tha thiết “Chúc mừng tiền bối đã tìm lại được chính mình. Tân Trạm khẽ mim cười nói: Hai người lão Hạc và lão Bạch cũng vô cùng kinh ngạc. Chơi với ông kiếm nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến cảnh tượng ông lão bướng bình này củi đầu xin lỗi người khác.

“Đừng lãng phí thời gian nữa, cậu đi theo tôi, tôi giúp cậu đã thông kinh mạch.” Ông Kiểm đưa Tần Trạm đến bên cạnh hồ nước thần Tân Trạm nghe theo lời chỉ dan của ông lão, ngôi khoanh chân trên một tảng đá lớn, sau đó, ông Kiểm chỉ một ngón tay về phía hồ nước thần. Ngay lập tức, vô số bọt nước bay lên từ dưới đáy hồ, chậm rãi ngưng tụ lại, tạo thành một con Thủy Long. Toàn thân Thủy Long trong suốt, óng ánh như pha lê, hơi thở vô cùng tinh khiết. Sau khi được hoàn thiện, Thủy Long lập tức ngửa mặt lên trời gầm một tiếng.

“Đây chính là những tinh hoa trong linh khí ở hồ Tẩy Kiếm!” Hai lão Hắc và lão Bạch đều là những người hiểu biết sâu rộng, nhìn thoáng qua là đã có thể nhận biết được.

“Ngồi cho vững!” Ông Kiểm hét to một tiếng, ngay lập tức, Thủy Long lao ra khỏi hồ nước thân, hướng thẳng về phía Tân Trạm, sau đó há to miệng, nuốt chửng Tần Trạm.

“Gào!” Thủy Long gào thét, mang theo cả Tân Trạm ở trong bụng, đâm tháng xuống đáy hồ.

Lượng lớn kiếm khi ở bốn phía xung quanh, tỏa ra hơi thở hung hãn, đánh vào thân Thủy Long Thủy Long lộ vẻ thoải mái dễ chịu, từ từ hấp thu kiểm khí, sau đó truyền lại cho Tân Trạm ở trong bụng.

Lúc này, Tân Trạm chỉ cảm thấy một luồng hơi thở tinh khiết khổng lồ không ngừng tràn vào trong cơ thể minh; len lỏi vào trong từng tế bào, mạch máu Những tác dụng phụ của việc nuột viên Ma Đan trước đó giờ đây đã bị những hơi thở đó thành tây, tựa như băng tuyết dưới ánh mặt trời mùa hạ nhanh chóng tan rã. Từng tia hắc khí không ngừng thoát ra khỏi người Tân Trạm, cơ thể anh dần dần trở nên nhẹ nhàng, sạch sẽ, khôi phục lại trạng thái trước đây. Thậm chí, nhờ có những hơi thở thuần khiết đó thanh tẩy mà kinh mạch của Tân Trạm còn cứng cáp hơn trước, việc điều khiển linh khí cũng dễ dàng hơn nhiều.

Thủy Long bơi một vòng dưới đáy hồ, sau đó xông lên khỏi mặt nước rồi nổ tung.

Những bọt nước rơi xuống, lộ ra Tân Trạm ở phía sau, Anh mở mắt ra, một tia sáng đột nhiên lóe lên. Tân Trạm bộc phát, một luồng hơi thở mãnh liệt phóng lên trời.

Cảm nhận được linh khí đang dâng trào cuồn cuộn trong cơ thể, Tân Trạm có cảm giác chỉ muốn thét lên thật to. Lâu như vậy, cuối cùng thì anh cũng có thể khôi phục lại được tu vi rồi. Chỉ là bây giờ không phải là lúc thích hợp để chúc mừng.

Thần thức của Tân Tram đảo qua một vòng dưới lòng hồ nước thân, phong ấn của ông Kiểm đã mất đi, một số ác ma đã bắt đầu di chuyển sâu xuống dưới đáy hồ “Ông Kiếm.” Tân Trạm nhìn về phía ông lão “Tôi sẽ đi cùng với cậu” Ông Kiểm gật gật đầu, cơ thể đột nhiên hóa thành một dấu ấn hình thanh kiếm ở trên trán của Tần Trạm.

Sau đó, Tần Trạm nhảy thẳng xuống hồ nước, trực tiếp xâm nhập vào vị trí trung tâm.

Lần này, Tần Trạm tiến thẳng tới chỗ phù trận ở dưới đáy hồ, có linh khí dồi dào ở trong người, Tần Trạm nín thở rất dễ dàng, nên tốc độ di chuyển nhanh hơn gấp nhiều lần so với lần trước. Rất nhanh, anh đã đi tới chỗ tấm bùa bị hư hỏng.

“Thì ra là như vậy.” Ông Kiểm nhìn thấy tấm bùa rách nát, chợt hiểu rõ.

“Ông Kiểm, lát nữa tôi sửa chữa lại tấm bùa, kiểu gì cũng sẽ gây ra động tĩnh lớn. Ở bên ngoài nhờ vào hai lão Hắc và lão Bạch giải quyết, còn ở đây thì đành giao hết cho ông. Tần Trạm nhắc nhở.

“Cậu yên tâm.” Ông Kiểm nghiêm túc gật đầu, với một số lượng ác ma nhiều như vậy, chuyện này không thể đùa được đâu. Chỉ có một số ít ác ma e ngại ba người bạn ông, nhưng lũ ác ma ở trung tâm lại không hề sợ hãi bọn họ Chỉ cần một giây không cẩn thận, thì tất cả mọi người sẽ phải để mạng lại nơi đây. Chuyện bên ngoài giao hết cho ba ông lão, Tân Trạm tĩnh tâm truyền linh khí vào bên trong tấm bùa Tấm bùa đầu tiên nhanh chóng sang lên, tỏa ra ảnh sáng rực rỡ. Những ác ma ở xung quanh tựa hồ như cảm nhận được cái gì, rục rịch thức tỉnh.

Tân Trạm không dám chậm trễ chút nào, nhanh chóng di chuyển tới chỗ tấm bùa thứ hai, rồi tấm bùa thứ ba. Cứ như vậy cho đến khi Tần Trạm thành công thắp sáng tấm bùa thứ năm. Phù trận đã bắt đầu hình thành, năm tấm bùa liên kết với nhau, tạo thành những luồng không khí tinh khiết, liên tục tịnh hóa những hơi thở hỗn loạn ở dưới đáy hồ. Ông kiểm chứng kiến cảnh này, lập tức tỉnh ngộ. Tần Trạm nói không sai, chẳng trách những năm này ác ma không ngừng xuất hiện. Chỉ cần phù trận này còn hoạt động sẽ không ngừng tịnh hóa hồ nước, lũ ác ma sẽ vĩnh viễn không còn điều kiện để sinh tồn.

Cách Tân Trạm không xa là nơi tụ tập lớn nhất của ác ma, bọn chúng dường như cảm nhận được mối đe dọa đến từ phù trận, bắt đầu bạo động. Những ác ma này hoàn toàn tỉnh giấc, bộc phát ra một luồng hơi thở mãnh liệt, lao về phía Tân Trạm. Tốc độ di chuyển của bọn chúng cực kỳ nhanh chóng, liên tục gào thét, giống như muốn hủy diệt mọi thứ cả phù trận lần Tân Trạm.

“Cái lũ gớm ghiếc này, hãy xem tuyệt chiêu của chúng ta đây!” Lão Hắc và lão Bạch đột nhiên xuất hiện trên không trung, hai người họ ban ra vô số linh khi vào bây ác ma ở bên dưới.

Trong nhảy mat, linh khi cuộn trào, tỏa ra ảnh sáng rực rỡ lập lánh Võ số ác ma bị công kích tới thất điên bát đảo, thậm chí có con còn bị tiêu diệt ngay tại chỗ.

“Gào!” Những ác ma chưa được khai thông linh trí, cứ thấy kẻ thù là ngay lập tức tấn công, nhìn thấy hai ông lão ra tay với bọn chúng, trong nháy mắt, những ác ma này phân ra làm hai đội, tấn công về phía hai người.

“Phần còn lại giao cho hai người.” Lão Hắc hét to một tiếng, sau đó xoay người chạy đi. Sau lưng ông là mấy trăm con ác ma đuổi theo, nhìn qua có chút đáng sợ.

Lão Hãc và lão Bạch dẫn đi gần một nửa số ác ma, những con còn lại đều lao về phía Tần Trạm “Vạn Kiểm Tê Phát!” Đôi mắt của ông Kiếm hừng hực, ông lão đã sớm vận công chuẩn bị từ trước, lúc này mới hét lớn một tiếng, xung quanh người trần ngập ánh sáng. Ở sau lưng ông lão, không khi bắt đầu vặn vẹo, sau đó đột nhiên xuất hiện những tia sáng từ kiểm, mỗi tía đều hung ác vô cùng.

“Giết!” Ông kiếm chỉ một ngón tay, ngay lập tức, hàng vạn tia sáng sau lưng bắt đầu động đây, rồi điên cuồng bay ra.

Trong nháy mat, những tia sáng từ kiểm và ac mà đụng độ với nhau, khi thể tựa như Sao Hỏa đâm vào Trái Đất vậy. Nhất thời, các loại hơi thở từ dưới đây họ Tây Kiểm phát ra nang lượng và chạm toàn bộ hồ nước phẳng lặng giờ đây rung chuyển không ngừng, tựa như là nước sôi.

Nhân cơ hội này, Tần Trạm tiếp tục thắp sáng tấm bùa thứ sáu và thứ bảy. Uy lực của trận pháp được gia tăng, khiến cho những ác ma kia càng thêm điên cuồng. Chúng dường như cảm nhận được nỗi sợ hãi từ sâu thẳm trong linh hồn, các đòn tấn công càng thêm sắc bén, thậm chí còn không màng cả tính mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.