“Hai người bọn họ là tu sĩ luyện tà công, tàn sát một ngôi làng mấy nghìn người dân, không kể phụ nữ già yếu và trẻ con, không còn một ai sống sót” Giọng nói của trưởng lão Tuân lạnh lùng.
“Cái gì!”
Lời của trưởng lão Tuân đã khiến Tân Trạm đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Ở giới tu luyện, ma công tà thuật bị người người phản đối, nếu như biết chắc người nào đó đã thành ma thì sẽ lọt vào kẻ bị cả giới tu luyện đuổi giết.
Nếu thật sự hai người Diệp Thành đúng là như vậy, đừng nói là bắt nhốt, kể cả giết hai người này thì cũng hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Nhưng chuyện này là không thể nào, Tân Trạm và Diệp.
Thành và Lạc Việt Ban cũng không phải chỉ mới quen biết ngày một ngày hai. Anh hoàn toàn không tin hai người họ sẽ làm ra loại chuyện như thế này.
“Tôi không tin hai người họ sẽ làm ra loại chuyện lệch lạc này” Tân Trạm lắc đầu nói.
“Tân Trạm, biết mặt người nhưng không thể biết lòng người.
Có một số chuyện đã là như thế”
“Có người của Vấn Đạo Tông đã nhìn thấy, chính mắt trông thấy hai người bọn họ luyện hóa mấy nghìn người thành những cái xác khô lấy hồn phách tu luyện. Quá trình quả thật rất thê thảm không nỡ nhìn”
“Ngoài đệ tử của Vấn Đạo Tông tự nhìn thấy thì còn có ai khác nữa không?” Tân Trạm nói.
“Không có, nhưng lúc hai người họ chạy trốn đã đánh bị thương rất nhiều đệ tử của tôi, chuyện này có rất nhiều người nhìn th: rưởng lão Tuân nói.
“Tôi muốn gặp mặt hai người đó một lần” Tân Trạm nói.
“Không được, hai người họ có tu vi cao thâm, lại tu luyện cả ma công, là trọng phạm của tông môn chúng tôi, người ngoài không được gặp” Trưởng lão Tuân quả quyết từ chối nói.
“Nhưng chuyện gì cũng có biện pháp linh hoạt” Tân Trạm nói.
“Nếu trưởng lão Tuân đã thẳng thắn như vậy thì tôi cũng sẽ nói thẳng, ông muốn cái gì thì mới có thể để tôi đi gặp họ được?”
“Ha ha, Tân Trạm cậu đúng là người thông minh. Tôi thật sự vân luôn đánh giá cao cậu” Trưởng lão Tuân nhìn Tân Trạm, cười nói.
Tân Trạm cười lạnh một tiếng, nếu chuyện này không thể làm được thì Tuân Trì cũng sẽ không tự mình gặp anh, lại càng sẽ không đưa anh đến đại điện nói rõ mọi chuyện.
Ông ta nói như thế chẳng qua chỉ là thủ đoạn nâng cao lợi thế.
“Hậu Sơn của Vấn Đạo Tông vẫn luôn do Triệu Tấn Giang phụ trách, nhưng lần trước bởi vì ông ta muốn giết cậu nên đã bị tông chủ phạt đi rừng cây héo”
“Tôi có thể đưa cậu giới thiệu với người phụ trách hiện tại, ông ta không hận cậu giống như Triệu Tấn Giang, có lẽ ông ta sẽ đưa cậu đi gặp Diệp Thành”
“Tôi muốn cậu đổi công pháp chuyển hoán tinh thần chi khí” Trưởng lão Tuân đột nhiên nói, ông ta chăm chú nhìn Tân Trạm.
“Tôi không có kiểu công pháp này, trưởng lão Tuân nói đùa rồi”
thiệu người đó cho tôi, ông muốn cái gì” Tân Trạm nói.
Ánh mắt Tân Trạm bình tĩnh, anh không hề suy nghĩ gì mà đã từ chối ngay.
Trưởng lão Tuân tỉ mỉ quan sát Tân Trạm một lúc, thấy từ đầu đến cuối vẻ mặt Tân Trạm không hề thay đổi, thất vọng thu hồi ánh mắt.
“Tôi muốn U Lam Minh Hỏa kia của cậu”
U Lam Minh Hỏa, Tân Trạm đã từng thi triển nó nhiều lần, toát ra uy lực mạnh mẽ, cho nên cũng dẫn đến sự quan tâm của rất nhiều kẻ mạnh.
Rất nhiều người đều đồn đại răng, Tân Trạm chiếm được ngọn lửa mạnh nhất thế gian, có thể đốt cháy mọi thứ.
“Trưởng lão Tuân, ông tính toán tốt đấy”
Tân Trạm cười nhạt, trưởng lão Tuân này đúng là có lòng tham không nhỏ, đã nhìn trúng Minh Hỏa.
“Nếu cậu không chấp nhận thì tôi cũng sẽ không miễn cưỡng” Trưởng lão Tuân tự tin nói.
Tân Trạm nhíu mày, chuyện cấp bách bây giờ là phải gặp Diệp Thành để làm rõ ràng nguyên nhân sự việc. Còn Minh Hỏa là một món đồ ngoài thân không quan trọng bằng tính mạng của hai người được.
Hơn nữa chính mình trước đây gần như sắp chết thì mới dung hòa thành công được Minh Hỏa. Trưởng lão Tuân chỉ đạt một phần hai thì cũng sẽ không có cách nào dùng nó được.
“Nếu ông bằng lòng đưa tôi đi gặp Diệp Thành, tôi thậm chí còn có thể cho ông cách khống chế lửa” Tân Trạm nó Trưởng lão Tuân hơi dao động, nhưng ông ta lại lắc đầu cười nói: “Tham thì thâm, hơn nữa tôi cũng không phụ trách Hậu Sơn, tôi không có năng lực đó, tôi chỉ cần U Lam Minh Hỏa”
Tân Trạm hít một hơi thật sâu, một đám hỏa diễm bay lên trên không, tỏa ra ánh sáng màu xanh.
Trưởng lão Tuân dùng mắt quan sát rồi vội vàng dùng linh khí bao lấy nó, cầm trong tay.
“Tân Trạm, cậu đứng ở cửa đại điện đợi một lát, tôi đi cho người báo tin, ông ta sế quay lại ngay thôi.”
Trưởng lão Tuân lấy được Minh Hỏa, cả khuôn mặt đều rất hưng phấn, trong chớp mắt đã đi vào sâu trong đại điện.
“Thật tức chết, chúng ta vất vả lắm mới lấy được một vài thứ, cứ thế mà để cho ông ta được lợi” Phù Ma không kìm được mắng: “Cậu xem ông ta chạy kìa, giống như là nhặt được tiền ấy”
“Cái này thì có là gì.”
Tân Trạm đi ra cửa điện, giọng nói đầy nghiền ngẫm: “Đợi trưởng lão phụ trách đến chỉ sợ rằng sẽ đen hơn”
“Cậu nói là ông ta cũng muốn bắt chẹt cậu ư?” Phù Ma trợn tròn hai mắt nói.
“Trước mắt cứ để cho bọn họ bắt chẹt đi” Tân Trạm ánh mắt lạnh lùng nói: “Nếu để tôi biết được hai người Diệp Thành không phạm tội gì mà lại bị Vấn Đạo Tông hãm hại nhốt ở chỗ này, hôm nay bọn họ đã nuốt được cái gì thì hôm khác tôi sẽ bắt bọn họ phải nhổ ra”
“Tân Trạm, sao rồi?” Bồ Tùng Nhân chờ ở ngoài điện đã chạy đến hỏi.
Tân Trạm kể hết một lượt những chuyện đã xảy ra, Bồ Tùng Nhân tức giận gầm nhẹ một tiếng.
“Đám trưởng lão này, mỗi người bề ngoài thì có vẻ đạo mạo đàng hoàng nhưng thực tế đều là loại người nam đạo nữ xướng. Cậu xem lát nữa Triệu Tấn Dục mà đến thì chỉ sợ là cũng không ít đâu.”
Tân Trạm cười nhạt, chuyện này anh đã kịp thời chuẩn bị rồi.
Nói chung, trước mắt cứ gặp được Diệp Thành và Lạc Việt Ban thì cái gì anh cũng đều có thể nhịn được. Nhưng đợi đến sau khi anh biết được chân tướng thì sẽ có thù báo thù, có oán báo oán.
“Cậu là Tân Trạm”
Hai người đợi không bao lâu, từ chân trời có một bóng người lướt đến, nhìn thấy hai người, ông già này híp mắt lại.
“Trưởng lão Triệu, tôi nghe nói ông là em trai của Triệu Tấn Giang”
“Ha ha, đúng vậy. Nhưng từ nhỏ tôi và ông ta không hợp nhau cho nên cậu không cần phải để ý” Triệu Tấn Dục cười nói.
“Hơn nữa tôi còn phải cảm ơn cậu, nếu không phải cậu khiến cho Triệu Tấn Giang xong đời thì tôi cũng không có cơ hội lên làm trưởng lão Hậu Sơn”
“Cậu Bồ, cậu cũng muốn đi cùng sao?” Triệu Tấn Dục vừa nhìn về phía Bồ Tùng Nhân, cười nói: “Cái la bàn mai rùa kia của cậu vẫn dùng rất tốt, hôm nào hãy dạy tôi mấy chiêu đi”
“Không dám, không dám” Bồ Tùng Nhân ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Ba người bay cùng nhau, bay về hướng Hậu Sơn.
“Cậu đưa bảo vật mai rùa cho ông ta rồi sao?” Tân Trạm cau mày nói.
“Cho rồi, nhà lao Hậu Sơn kia là chỗ ăn tươi nuốt sống. Tôi đưa mai rùa cho ông ta để trao đổi cho hai người Diệp Thành không bị đau đớn về da thịt”
Trong lòng Tân Trạm có chút nặng nề.
Trước đây Bồ Tùng Nhân đã từng nói với anh, món bảo vật mai rùa này rất hiếm gặp, hơn nữa anh ta đã coi nó như mạng của mình mà cất giữ nhiều năm, người khác ngay cả chạm đến cũng không được, nhưng bây giờ bởi vì hai người Diệp Thành mà lại cho Triệu Tấn Dục.
“Yên tâm, đợi khi có cơ hội tôi sẽ lấy lại cho anh” Tân Trạm nói.
“Thật sự không sao cả, tôi lại cất dưỡng một cái nữa là được, chỉ tiếc năng lực của tôi có hạn, không có bản lĩnh cứu hai người Diệp Thành ra” Bồ Tùng Nhân cảm thán nói.
“Chuyện này cứ giao cho tôi là được” Đôi mắt Tân Trạm đột nhiên hiện lên ánh sáng, anh nắm tay thật chặt.
Sau khi được Triệu Tấn Dục dẫn đi, ba người bay vào phạm vi Hậu Sơn, sau đó hạ xuống.
Vừa vào trong trận pháp đã nghe được âm thanh trong phòng giam Hậu Sơn, truyền đến một loạt tiếng kêu rên thảm thiết, xen lẫn với những tiếng quát mắng tức giận của những người coi ngục, không ngừng vang khắp dãy núi.
Ra oai phủ đầu sao?
Trong lòng Tân Trạm cười lạnh, chỗ này anh đã từng đưa Liễu Nhật Hạ đến. Mặc dù nhà tù nào cũng có tiếng kêu khóc truyền ra nhưng chắc chắn không liên tục như thế này, âm thanh chói tai.