"Một gốc Dược Hoàng ấy hả? Bà ơi bà có nhâm không?" Ngô Trí Dũng trừng mắt, nhìn chăm chăm vào bà lão trước mặt mình với vẻ mặt không dám tin.
Anh ta đi loanh quanh trong khu chợ bảo vật này hơn mười ngày, khó khăn lắm mới gặp được một mảnh của thanh kiếm cổ khiến anh ta ngày mong đêm nhớ, nhưng không ngờ bà lão này vừa mở miệng đã đòi Dược Hoàng "Đúng vậy, một gốc Dược Hoàng đối lấy mảnh kiếm trong tay tôi." Bà lão quả quyết nói. "Bà ơi, bà có biết Dược Hoàng là bảo vật cấp độ nào không?" Ngô Trí Dũng thì thầm nói: "Như vậy đi, cháu lấy mười cây linh thảo đổi lấy mảnh kiểm cổ của bà, nhất định bà sẽ không bị thiệt đầu
Người phụ nữ già không nói gì, chỉ lắc đầu từ chối.
Những người bên cạnh nghe xong dần trở nên huyên náo. "Người anh em, đừng thuyết phục bà ta nữa, bà già này tam mươi phần trã, là điên rồi, có lẽ bà ta còn chẳng biết Dược Hoàng là cái gì ấy chứ." "Người bình thường mà muốn Dược Hoàng ấy hả? Chỉ có thể là bị điên, không thì là kém hiểu biết." Có người cười nhạo. "Bà già này đến đây bản được một lúc rồi, nếu như ra giả bình thường thì chắc là bản xong từ lâu rồi ấy chứ." Có người biết chuyện nói.
Ngô Trí Dũng cau mày, nhất định không chịu thua, nhưng dù nói thế nào thì bà lão này cũng không chịu thoả hiệp, sống chết phải trao đổi mảnh kiếm bằng một gốc Dược Hoàng
Tân Trạm đi tới, nghe Ngô Trí Dũng ra giả thì không khỏi bật cười. Xem ra cái tên nhóc này nhìn trúng cái gì cũng đều lấy mười cây linh thảo ra trao đổi hết.
Nhưng nhìn tình hình này thì bà lão không chịu nhượng bộ đầu, mà Ngô Trí Dũng lại tiếc mảnh cổ, quá nửa thời gian đều bị lãng phí bởi cuộc cãi cọ của hai người.
Tần Trạm trực tiếp trước ra. "Bà ơi, người anh em này nói đúng đấy, Dược Hoàng là vật hiểm thấy trên đời, sợ là bây giờ đã tuyệt chủng rồi ấy chứ, e rằng bà có đợi bao lâu đi nữa cũng không có được Dược Hoàng mà Tân Trạm nói. "Không thì cháu lấy một gốc Dược vương để đổi lấy mảnh kiềm của bà nhé." Tần Trạm nói. Bây giờ anh đang phất lên, nên cũng chẳng tiếc cho Ngô Trí
Dũng một gốc Dược Vương.
Vẻ mặt của bà lão đột nhiên thay đổi vài phần, thật ra ngôi ở đây nhiều ngày như vậy thì bà cũng hiểu được một ít giá trị của đồ vật, tuy rằng thứ bà có trong tay quả thực khá đáng giá, nhưng Dược Hoàng còn là linh bảo cấp bậc truyền thuyết mọi người vây quanh nghe thấy Tần Trạm mở miệng nói ra chữ Dược Vương, bọn họ đều há hốc mồm kinh ngạc.
Giá này không phải là thấp đối với một mảnh kiếm. "Bà lão, bà còn chần chừ gì nữa? Đó là Dược Vương đấy. Một gốc cây mấy ngàn, mấy trăm tỷ Có người nhịn không được kêu lên. "Mau đáp ứng đi, bà đừng có ngu ngốc như vậy Người nọ lắc đầu nói thắng
Nhưng mà người phụ nữ lưỡng lự hồi lâu rồi lắc đầu từ chối. "Tôi muốn Dược "Bà!" Ngô Trí Dũng thấy hơi bực bội, lại không biết làm sao. Bà lão cắn chặt môi dưới, nhưng không tuyệt đối không chịu nhượng bộ.
Tân Trạm hơi suy tư, đổi cách thức rồi cười nói: "Bà ơi, thì nói cho cháu biết được không, bà muốn một gốc Dược Hoàng để làm gì vậy?" "Bởi vì con trai tôi cần thứ này, cậu hỏi làm gì?" Bà lão hơi cảnh giác nói.
Tần Trạm híp mắt lại, cũng đại khái hiểu được sự tình. "Bà đang tìm cách chữa bệnh cho con trai" Lời nói của Tân Trạm khiến sắc mặt bà lão lập tức biến động. "Đừng có lo, cháu là thầy thuốc, nếu cháu chữa bệnh cho con trai bà thì bà cho cháu mảnh kiểm này nhé, được không?" Tần Trạm nói. "Con trai của tôi bệnh nặng lắm, cậu làm gì đủ tuổi chữa bệnh cho nó." Bà lão lắc đầu.
Tần Trạm còn quá trẻ, đa phần y thuật của những người trẻ thể này đều không xuất sắc. "Điều đó chưa chắc đúng mà, bà đưa tay đây, cháu xem bệnh cho bà
Tần Trạm mỉm cười, bà lão nửa tin nửa ngờ duỗi tay ra, Tần Trạm khẽ sở lên mạch của bà rồi truyền một cỗ linh khí mạnh mẽ vào trong.
Bà lão lập tức mở mắt ra, bà cảm thấy trong một chớp mắt đó toàn thân ấm áp vô cùng, như thể bà đang được ngâm mình trong suối nước nóng vậy. "Bà cử động hai chân thử đi, xem thử bệnh ở chân đã khỏi
Tần Trạm buông tay ra, mở miệng nói.
Bà cụ nửa tin nửa ngờ cử động cơ thể một chút, rồi bà khiếp sợ nhận ra chân tay già nua của mình dường như lại căng tràn sức sống một lần nữa, ngoài ra, một ít bệnh vặt lâu năm cũng đã khỏi hoàn toàn. Loại phương pháp kỳ diệu thế này, trước đến nay bà chưa bao giờ nhìn thấy. "Thần xin cậu hãy cứu con trai tôi." Bà lão run rẩy quỳ cái uych trước mặt Trạm.
Đám người xung quanh cũng thấy hơi sửng sốt, nhìn qua thì Tân Trạm mới chỉ bắt mạch mà thôi, thế mà bà lão này đã bị thuyết phục "Bà ơi, bà đứng dậy đi." Tân Trạm đỡ đối phương dậy. "Chỉ cần cậu có thể chữa khỏi bệnh mất cho con trai tôi, tôi sẵn sàng tặng mảnh vỡ này cho Bà lão xúc động nói.
Ngô Trí Dũng đứng ở bên cạnh không biết nên cảm thấy như thế nào, anh ta thuyết phục hồi lâu cũng không có tác dụng gì, nhưng mà Trạm vừa ra tay thì đối phương lập tức thành khẩn tiếp
Sau đó, ba người bọn họ đi đến một khu nhà đổ nát trên Đảo Cực Quang cùng với bà lão. "Mẹ ơi, mẹ về rồi."Ngọc ta hỏi ngay. "Mấy thầy cao tay ấy mà, con trai tôi vốn là một tu tiên giả, nhưng cuối cùng nó lại rơi vào tình trạng như ngày hôm nay, tôi cầu xin các ngài, xin hãy cứu nó." Bà lão lau nước mắt. “Tu tiên giả?" Ánh mắt Trạm lay động.
Thật ra anh đã đoán được ngay từ đầu, dù sao thì người hiểu được hai chữ Dược Hoàng kia tuyệt đối không thể là người thường được. "Mẹ, mẹ đang nói chuyện với ai vậy?" Vẻ mặt thanh niên hơi thay đổi, nâng cao giọng rồi lo lắng nói. "Đức Ngọc, hôm nay mẹ tìm thấy một thầy thuốc thiên tài, chắc chắn người này có thể chữa lành mắt cho con." Bà lão nói. "Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, bệnh của con không thế chữa trị bằng biện pháp thông thường được, chỉ có Dược Hoàng mới chữa được thôi, mẹ bảo đảm lăng băm này cút đi giùm với." Nào ngờ thanh niên kia chưa nghe xong đã lộ vẻ cầu chỉ vào đám người Tân Trạm ở hư không rồi quát "Khô thử thì làm sao biết được, đừng lo, nếu không chữa khỏi bệnh thì tôi sẽ không lấy tiền"
Tần Trạm bước vào phòng, dò xét người thanh niên này kỹ một chút. Đại khái thì có lẽ thanh niên này ngoài hai mươi tuổi, mặt mày thanh tú, thêm vài phần oai hùng, nhưng có lẽ vì bị mù lòa nên vẻ mặt anh ta rất tiêu tuy, mọc đầy râu. "Bắt mạch cho tôi đi." Có lẽ sau khi nghe được lời hứa của