Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 876: Chương 876: Tôi chỉ cần động ngón tay thôi




Khỏi bốc lên nghi ngút, nên đất nứt ra một lỗ hổng rất sâu

Tần Trạm từ từ bước xuống đất và nhìn gió thổi bay làn khỏi đi.

Sắc mặt anh hơi thay đổi một chút.

Triệu Lam Sơn xuất hiện ở nguyên vị trí và không hề bị thương.

Bên ngoài cơ thể của anh ta có chín thanh kiếm bay xung quanh phát ra ánh sáng chói lóa, như thể tấm khiên bảo vệ anh ta trong đó vậy,

"Đây là thuật ngự kiếm sao?" Trong lòng Tần Trạm hơi dao động nhưng cảm nhận kỹ hơn thì phát hiện đây không phải là thuật ngự kiểm.

Đây dường là một bộ Huyền Diệu Kiếm Trận, chín thanh kiếm kết hợp với nhau.

Tần Trạm có chút cảm khái, thất đại thánh tử của Vấn Tông quả là danh bất hư truyền, công lực hùng hậu. Cho dù Triệu Lam Sơn chỉ xếp thứ sáu cũng mạnh hơn tên Phong Vân Kình.

Nếu như là Phong Vân Kình, với chiêu thức vừa rồi của mình thì anh ta đã chết rồi.

"Mày rất mạnh, hèn chỉ có tư cách để kiêu ngạo."

Triệu Lam Sơn phóng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tân Trạm, chín thanh kiếm xoay càng nhanh hơn nữa, mang cơ thể anh ta bay lên, lúc này Triệu Lam Sơn lơ lửng giữa không trung, tóc dài bay phấp phới, như thể kiếm tiền vậy.

“Tôi chưa bao giờ kiêu ngạo cả, là anh cứ bảo phải giết tôi thôi." Tần Trạm lắc đầu nói.

“Haha, thể thì có gì khác biệt đâu? Lẽ ra tao tính giữ Cửu Linh Kiếm Quyết đến lúc tham gia Thiên Kiêu Thịnh Hội, nhưng không ngờ lại phải dùng trước rồi." Triệu Lam Sơn cảm thán lắc đầu nói: “Thế nhưng có thể ép tạo dùng chiêu thức này thì mày xuống tới dưới cửu tuyến, chắc cũng cảm thấy tự hào

Anh ta phất tay chỉ về phía Tân

Tram.

Chín thanh kiếm bằng chốc giống như con vật còn sống vậy, chúng rung lắc rồi bay lên, hướng thẳng về phía Tân Trạm.

Chín thanh kiếm bay lên, tỏa ra chín hướng khác nhau và bao vây

Tân Trạm lại.

Tân Trạm khẽ nhíu mày, muốn nhờ thân pháp để né tránh nhưng thật sự là không tránh được bèn đánh ra một luồng kinh khí để đẩy lùi thanh kiếm.

“Đừng vùng vẫy nữa, Cửu Linh Kiểm Trận của tao, mỗi một thanh kiểm sử dụng một bộ kiêm pháp khác nhau, mày bây giờ giống như đang đánh với chín người vậy, làm sao mày có thể thắng được chứ?" Triệu Lam Sơn lạnh lùng nhìn Tần Tram.

“Lẽ ra trận pháp này là dùng để đối phó với Trương Quốc Tuấn, hôm nay sẽ dùng để tế mày trước."

Triệu Lam Sơn chuyển động ngón tay, tốc độ của chín thanh kiếm càng bay nhanh hơn nữa.

Sắc mặt Tần Trạm trở nên nghiêm trọng, bộ kiếm pháp này của Triệu Lam Sơn rất kỳ diệu, mỗi một thanh kiếm lại có một chiêu thức khác nhau, vả lại giữa chúng còn phối hợp rất nhịp nhàng nữa, hoàn toàn không hề bị xung đột.

Anh bây giờ giống như đang giao chiến với chín cao thủ kiếm đạo vậy.

Xoet!

Một thanh kiếm bay đến và đâm thẳng vào người Tần Trạm tạo thành những vết thương chi chít trên người. Tần Trạm khẽ chuyển động tròng mắt, nhiều lần anh muốn dùng linh khí để đối phó nhưng anh đều cố nhẫn nhịn.

Bởi vì anh tin rằng người chiến thắng cuối cùng ở sân tập này đều phải nhờ vào kinh khí.

Suốt cả chặng đường, Tân Trạm có thể dễ dàng vượt qua hơn những người khác bởi vì đây là nơi thử luyện Cổ Luyện Thế Sĩ, nên anh chỉ dùng kinh khí mà thôi, và cuối cùng anh cũng nhận được kết quả như ý muốn.

Nếu trận chiến cuối cùng lại chọn ra người chiến thắng không phải là Cổ Luyện Thế Sĩ, thế thì buổi thử luyện này quá nực cười rồi.

Vì vậy Tân Trạm đang đợi, anh đợi xem trận pháp này khi nào sẽ có phản ứng ngược.

“Haha, mày đã hết cách để chống trả rồi đúng không?"

Ở giữa không trung, Triệu Lam Sơn với bộ dạng đắc thắng nhìn vết thương trên người Tần Trạm không ngừng nhiều lên, anh ta nở nụ cười đắc ý.

Anh ta cảm thấy mình bây giờ hoàn toàn đang trêu đùa Tần Trạm

vậy.

“Cho mày xem thử kích thích hơn nữa."

Trong lúc Triệu Lam Sơn nói, anh ta chấp hai tay lại, chín thanh kiếm đột nhiên ngừng lại rồi từ từ ngưng tụ lại, biến thành một thanh kiếm khổng lồ bay lên.

"Di!

Triệu Lam Sơn hét lớn và chỉ về

phía Tần Trạm.

Thanh kiếm bỗng chốc bay lên và lao đi với tốc độ tên lửa.

Cảm nhận thấy luồng không khí nguy hiểm, Tần Trạm nhíu mày lại và khai thông cổ ẩn Thần Vương lần nữa, anh chiếu thắng vào thanh kiếm đang bay, bỗng chốc thanh kiếm bay về phía ngược lại.

"Mày thật là ngây thơ." Triệu Lam Sơn cười lạnh lùng.

Tân Trạm chuyển động tròng mắt, lúc này anh mới phát hiện mình mới đánh bật được một thanh kiếm trong số đó thôi, còn lại tám thanh kiếm kia vẫn đang bay về phía ngực mình.

Kinh khí tiếp tục được đánh ta, Tân Trạm khai thông mấy loại cổ ấn Thần Vương cuối cùng và đánh bật được bảy thanh kiếm.

Nhưng anh vẫn không kịp tránh thanh kiếm cuối cùng, Tần Trạm miễn cưỡng nghiêng người và hừ một tiếng.

Thanh kiểm đó bỗng chốc xuyên qua vai anh và để lại một lỗ đầy máu.

Tần Trạm hít một hơi thật sâu và lùi lại vài bước, đồng thời vận dụng khí trong người để cầm máu.

Triệu Lam Sơn lại ra tay, chín thanh kiếm ngưng tụ lần nữa.

“Lần này coi như mày may mắn nhưng lần sau nó sẽ đâm thẳng vào tim mày, để coi mày tránh thế nào được.

Triệu Lam Sơn cười lớn và vận dụng một lượng lớn linh khí, chín thanh kiểm phát ra ánh sáng chói lóa và chuẩn bị lao đi

Lúc này Tân Trạm ngẩng đầu lên nhìn ánh sáng xung quanh, anh phát hiện trong làn ánh sáng dường như có thứ gì đang hình thành vậy.

"Anh có tin lần này anh xuất kiếm thì người tiêu đời sẽ là anh không Tần Trạm mở miệng nói.

“Hù dọa tao à?” Triệu Lam Sơn cười nói: “Bộ dạng của mày bây giờ còn muốn giết tao sao?"

“Hoàn toàn không cần tôi ra tay, tôi chỉ cần khẽ động ngón tay thì anh sẽ chết." Tần Trạm giả vờ nói.

“Ăn nói linh tinh, lần này tao sẽ cho mày chết."

Triệu Lam Sơn hét lớn, chín thanh kiểm lại lao về phía Tân Trạm.

“Thế thì anh hãy xem đây." Tần Trạm cười lạnh lùng, sử dụng Thiên Minh Nhãn, anh nhìn thấy làn ánh sáng có một vệt sáng màu đỏ tía đang chiếu xuống như tia sét vậy, Tần Trạm nhanh chóng đưa cánh tay lên và chỉ về phía Triệu Lam Sơn.

Lần này Tân Trạm không hề né tránh nữa, nếu như tia sét này không thể giết chết hoặc khiến Triệu Lam Sơn bị trọng thương thì anh cũng sẽ dùng thủ pháp Tu Tiên giả, chín thanh kiếm này cũng không thể giết chết anh được.

"Chết tới nơi mà còn muốn gạt tao." Triệu Lam Sơn cười lạnh lùng và nhìn thanh kiểm chuẩn bị xuyên qua người Tần Trạm.

Chính lúc này, anh ta dường như cảm nhận thấy điều gì đó nên lập tức ngẩng đầu.

Thì thấy trên bầu trời xuất hiện một tia sáng màu đỏ tía chiếu xuống như thể thiên thạch rơi vậy, nó đang càng ngày càng lớn.

“Chuyện gì rốt cuộc là sao vậy? Tôi vẫn còn chưa thắng, vả lại luồng ánh sáng này không đúng lắm!” Triệu Lam Sơn có chút ngơ ngác, đợi đến khi anh ta ý thức được sự nguy hiểm của luồng ánh sáng này, anh ta thay đổi sắc mặt nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Đùng!

Luồng ánh sáng màu đỏ lao vào người Triệu Lam Sơn khiến anh ta từ nửa không trung trực tiếp ngã xuống đất, khiến đỉnh núi tạo ra một cái hố rất sâu.

Thậm chí cả ngọn núi cũng hơi rung lắc nhẹ vài cái

Triệu Lam Sơn trèo ra từ cái hố miệng anh ta phun ra máu tươi và đã bị trọng thương. Anh ta nhìn Tần Trạm với bộ dạng kinh ngạc, nếu không phải ở thời khắc cuối cùng mình kịp triệu hồi chín thanh kiếm kia thì vừa nãy anh ta đã chết rồi.

Tân Trạm thật sự chỉ cần nhúc nhích ngón tay đã khởi động sức mạnh trận pháp để công kích anh ta, lẽ nào Tông Môn này là của tên này mở sao? Nhưng làm sao có thể chứ.

Nếu không phải thì anh ta không thể nào hiểu được tại sao luồng ánh sáng lại chỉ công kích mình thôi.

Rõ ràng mình là người mạnh hơn, người nên nhận phần thưởng phải là mình chứ “Tôi nói rồi, anh còn xuất kiểm nữa thì sẽ tiêu đời mà nhưng anh lại không tin” Tần Trạm vừa tiến lên vừa ung dung nói.

Triệu Lam Sơn thay đổi sắc mặt và lại ói ra máu.

Bây giờ anh ta đã bị trọng thương rồi, hoàn toàn không còn sức chiến đâu.

“Đợi đã, nói chuyện chút nào. Triệu Lam Sơn đưa tay ra ngăn cản “Chỉ cần mày nhường phần thưởng này cho tao, tao có thể bảo lãnh mày gia nhập Vấn Tông, còn có thể "

“Xin lỗi, tôi không có hứng thú. Tân Trạm lặc lắc đầu và trả lời gọn lẹ rồi giơ một cú đấm ra.

Triệu Lam Sơn mở to mắt nhìn năm đấm của Tần Trạm đang ngày càng tiến đến gần

Anh ta miễn cưỡng đưa tay ngăn cản, cú đấm này đánh mạnh vào cơ thể anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.