“Tôi vẫn luôn trách lầm ông ấy”
Khai Hiểu Đình nhìn ngôi mộ, trên gương mặt mang theo vẻ thương cảm, nhẹ giọng bảo: “Tôi vẫn luôn cho rằng ông ấy là một tên lưu manh, từ nhỏ đến lớn, tôi đều không dám nhắc đến ba mình trước mặt người khác, bởi vì tôi sợ bị chê cười, nhưng...
tôi không ngờ ông ấy lại là một anh hùng”
Nói xong, khóe mắt của cô ta hiện lên sương mù.
Lần này vào đại hội y học Tử Đằng, sau khi biết được Giang Cung Tuấn là Hắc Long, cô ta đã rất kích động.
Bởi vì đây là cấp trên của ba cô ta.
Chính bởi vì như vậy, cô ta mới dũng cảm quên mình, mà làm trợ thủ cho anh.
Cho dù biết mình có khả năng sẽ chết.
Cô ta vốn định đợi sau khi đại hội kết thúc, sẽ tìm Giang Cung Tuấn để hỏi về chuyện của ba mình.
Nhưng đại hội y học còn chưa kết thúc thì Giang Cung Tuấn đã đi rồi.
“Có...
có thể nói với tôi về chuyện của ông ấy được không?”
“Ừm”
Giang Cung Tuấn gật đầu.
Anh kể một vài câu chuyện về Khai Quốc Trường ở ngay phía trước ngôi mộ.
Ngô Huy bảo: “Tôi nhớ có một lần, tôi uống rượu chung với ông ấy, ông ấy nói mình có một đứa con gái.
Ông ấy nói, ông ấy hổ thẹn với đứa con này.
Lần đó, ông ấy uống say như chết, lần đó ông ấy còn khóc, khóc rất đau lòng.
Tôi chưa bao.
giờ từng thấy Khai tướng quân khóc như vậy bao giờ”
Nghe được những chuyện này, Khai Hiểu Đình cũng khóc.
Giang Cung Tuấn vỗ lên bả vai cô ta, an ủi: “Xin hãy nén bi thương, có một người ba như vậy, cô chắc hẳn phải cảm thấy rất kiêu ngạo.”
Khai Hiểu Đình lau nước mắt ở khóe mắt, nhìn ba người trước mặt, đáp: “Cảm ơn, cảm ơn mọi người đã nói cho tôi biết những chuyện này”
“Trời nổi gió, đã đổ mưa rồi, trở về thôi”
Giang Cung Tuấn nói.
“Ừm”
Sau khi tế bái đơn giản, đám người Giang Cung Tuấn lại vòng trở về.
Mà Khai Hiểu Đình cũng tới thành Nam Cương.
Giang Cung Tuấn hỏi: “Tiếp sau đây cô có dự định gì không?”
Cô ta đáp: “Ở mấy ngày thôi, ở thêm mấy ngày rồi trở về thủ đô”
Giang Cung Tuấn nói: “Nếu cần gì giúp đỡ thì cứ việc nói, dưới tình huống quyền hạn cho phép, tôi sẽ không từ chối”
“Cảm ơn anh”
Cô ta hơi phất tay, bảo: “Vậy tạm biệt ở đây đi”
“Ừm”
Giang Cung Tuấn gật đầu, xoay người đi lên xe.
Ngô Huy lái xe về thành Nam Cương.
Sau khi trở về, anh cũng không ra ngoài, mà vân luôn ở trong biệt thự Hắc Long.
Ngô Huy cũng ở trong biệt thự Hắc Long.
Rất nhanh đã đến xế chiều.
“Đại ca, người đã chuẩn bị đợi lệnh rồi, khi nào xuất phát đây?”
Giang Cung Tuấn nhìn thời gian, bây giờ mới qua năm giờ chiều, anh mở miệng nói: “Không cần gấp, đợi trời tối rồi xuất phát sau”
“Rõ”
Cùng lúc đó, tại quân khu.
Mộc Ninh dẫn một nghìn quân Hắc Long đang đợi lệnh.
Một nghìn người này đều mặc chiến bào màu đen, trang bị vũ khí toàn diện.
Quỷ Viễn đi tới, nhìn thấy Mộc Ninh, mới lại gần, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy, có hành động sao?”
Mộc Ninh đứng thẳng tắp, chào theo nghi thức quân đội, đáp: “Thưa tướng quân, tôi không rõ nữa, tôi chỉ vâng lệnh đợi ở đây thôi”
“Ừm”
Quỷ Viễn cũng không hỏi nhiều nữa mà xoay người rời đi.
Sau khi đi rất xa, anh ta xoay người lại nhìn một nghìn quân Hắc Long, trên gương mặt mang theo vẻ nghỉ ngờ.
“Có hành động sao, rốt cuộc là hành động gì?”
Anh ta rất nghỉ ngờ.
Anh ta cũng là tướng quân một sao, nhưng bây giờ có hành động, mà anh ta lại không biết.
Anh ta trở về văn phòng, ngồi lên ghế văn phòng, suy nghĩ rất lâu sau mới lôi điện thoại ra, nhấn một dãy số.
“Ông chủ, Giang Cung Tuấn đã trở về, anh ta có mật lệnh của Vương, tiếp tục quản lý quân Hắc Long.
Hơn nữa còn tập trung một nghìn quân Hắc.
Long, hình như có hành động gì đó, nhưng hành động gì thì tôi không biết”