Thực lực của Giang Cung Tuấn, cũng chỉ có vài người biết được.
Mà vài người này đều tuyệt đối đáng tin cậy.
Ngài Cao không biết thực lực thật sự của anh, vì vậy mới cảm thấy anh đối với ông ta không phải là mối đe dọa.
Như vậy liền không chú ý đến anh, sẽ lơ là cảnh giác.
Giang Vô Song suy nghĩ thật kĩ, cảm Giang Cung Tuấn nói rất có lý.
Nếu đổi lại cô là ngài Cao, dưới tình huống biết được thực lực thấp của Giang Cung Tuấn, cũng sẽ không để anh vào mắt, dù có quyền cao chức trọng, cũng không làm được gì ông ta. “Em lo lắng nhiều rồi.”
Giang Vô Song cũng không nói gì thêm, cầm hạt dưa lên cắn, xoay người đi vào trong phòng. “Ông xã
Đường Sở Vi muốn nói nhưng lại thôi.
Giang Cung Tuấn liền hỏi: “Làm sao vậy, ấp a ấp ủng
Đường Sở Vị nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy nên nói cho Giang Cung Tuấn biết chuyện ở thành phố Tư Đằng, tránh việc sau khi bị Giang Cung Tuấn biết được lại trách mắng cô.
Đường Sở Vi nhỏ giọng nói: “Nhà họ Đường biết được việc anh nhậm chức Thiên Soái, dự định vào ngày tổ chức buổi lễ kế vị của anh, bọn họ ở thành phố Tư Đăng sẽ tổ chức yến tiệc, mời những người có danh tiếng ở Tư Đảng, muốn nhân cơ hội đó làm rạng danh nhà họ Đường
Cô không dám nhìn thẳng vào Giang Cung Tuấn, cúi đầu thấp xuống, dáng vẻ giống như một đứa trẻ đang phạm nhận lỗi.
Có điều cũng có thể tưởng tượng ra.
Nhà họ Đường ở Tư Đằng là những người như thế nào anh biết rất rõ, chính là một đám người trong mắt chỉ có lợi ích, là một đám sói mắt trắng. “Tùy bọn bọ làm sao thì làm.”
Giang Cung Tuấn hiện tại cũng không thể quản nổi nhiều như vậy, chỉ cần không làm ra những việc quá đáng là được.
Nghĩ kĩ lại, anh vẫn nhắc nhở: “Vẫn phải chuyển lời đến bọn họ, khoảng thời gian này họ nên khiêm tốn một chút, nếu xảy ra việc gì, anh không có cách nào bảo đảm cho họ đâu.” Giang Cung Tuấn ngáp một cái nói: “Hôm qua dạy em tập luyện hết cả buổi tối, anh không chợp mắt chút nào, bây giờ có hơi buồn ngủ, anh đi ngủ một lát, ăn cơm cũng đừng gọi anh.”
Vừa nói anh vừa xoay người rời đi.
Còn Đường Sở Vị thì tiếp tục luyện công.
Hiện tại cô mới đạt Tam Cảnh, thực lực này trong mắt người thường là thần thánh, là cấp bậc khó vượt qua được, nhưng đối với những cường giả có Tứ Cảnh trở lên, cô không là gì cả.
Sau khi cô bắt đầu luyện công, Giang Vô Song ung dung bước ra ngoài.
Tùy tiện tìm một chỗ gần đó ngồi xuống, tiếp tục cần hạt dưa, nhìn Đường Sở Vi luyện công.
Giang Vô Song đã xem cô luyện cả buổi sáng, không nhịn được dừng lại đi tới chỗ cô. “Em nhìn chằm chằm chị suốt để làm gì?”
Giang Vô Song bĩu môi cười nói: “Biệt phủ lớn như vậy mà chỉ có hai người là em và chị, em không nhìn chị thì nhìn ai bây giờ?”
Đường Sở Vi ngồi xuống nhàn nhạt nói: “Nhàn hạ như vậy không bằng đi luyện công đi.”
Giang Vô Song cười nói: “Thực lực là thứ không một sớm một chiều là có thể nâng cao được, cần phải tích lũy trong nhiều năm, cũng giống như một một ngụm không thể ăn được hết một miếng thịt lớn, dù sao em cũng vì luyện công mà bị thương, cũng mệt mõi, em vẫn là cảm thấy tự do tự tại sống thoải mái hơn.”
Tâm trạng của Giang Vô Song hiện tại so với trước đây thật sự rất khác.
Cô trước giờ chưa từng cảm thấy thư giản thoải mái, hiện tại cô không thèm tìm phiền muộn cho mình. “Đường Sở Vi, em vẫn luôn có một nghi vấn “Hả?” Đường Sở Vì ngước nhìn Giang Vô Song.
Giang Vô Song nói: “Tại sao Giang Thời lại muốn đi tìm chị, còn muốn chị đi giúp Giang Cung Tuấn giết Thiên Tử, kêu chị đóng giả em để đi nhà họ Cửu cứu Giang Cung Tuấn, cứu người rồi không đi chữa thương mà đem đến trước cửa nhà họ Giang.
Vấn đề này Giang Vô Song đã suy nghĩ rất lâu.
Nhưng vẫn không thể hiểu được. “Cái này làm sao chị biết được?” Cô cũng không biết.
Đường Sở Vị lắc đầu.
Cô chỉ biết sẽ không gây bất lợi gì cho Giang Cung Tuấn, chỉ cần là mang anh đến nhà họ Giang là được. “Vậy sao, vậy chị có cảm thấy tất cả là do Giang Thời làm ra không?” “Ý em là?” Đường Sở Vi không hiểu nhìn Giang Vô
Song.
Giang Vô Song suy nghĩ gì đó liền nói: “Chúng ta bắt đầu từ việc Giang Cung Tuấn giết Thiên Tử, khi Thiên Tử chết, nhà họ Giang và nhà họ Cửu cũng đã có mâu thuẫn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn đối đầu với nhau, nhưng sau đó, tấm bản đồ kho báu của nhà họ Cửu bị đánh cắp, tiếp theo bản đồ của nhà họ Thạch cũng mất theo, hai gia tộc lớn đều vô cùng tức giận, ra tay liên tiếp với nhà họ Giang, vào lúc này nhà họ Long cũng nhảy vào cuộc, nói rằng bản đồ của mình cũng bị mất, cũng đổ hết lên đầu nhà họ Giang “Việc này có liên quan gì đến ông nội?” Giang Vô Song lãnh đạm nói. “Lẽ nào em chưa từng nghĩ qua, cả ba gia tộc không nói dối, bản đồ của bọn họ thật sự mất đi, mà người đánh cắp bản đồ chính là Giang Thời, mục đích của ông ta là khiến tứ đại gia tộc kết thù oán, ra tay với nhau. “Mục đích thì sao?” Đường Sở Vi liếc nhìn Giang Vô
Song nói: “Giang Vô Song, đừng tự cho mình thông minh, những việc này đều là sự suy đoán của em, không có chứng cứ thì đừng ăn nói linh tinh” “Đúng, đây chỉ là phán đoán của em, còn mục đích mà em nói, nhớ lại lúc tứ đại gia tộc đối đầu với nhau, ngài Cao đứng ra đề xuất đại hội Thiên Sơn, trong đại hội sẽ giải quyết mâu thuẩn, nếu như Giang Thời chính là người đứng sau lưng ngài Cao, vậy mục đích đủ rõ ràng rồi chứ?”
Giang Vô Song tiếp tục phân tích. “Giang Thời là người đứng sau lưng ngài Cao, kế hoạch mà Giang Thời bày ra chính là muốn tứ đại gia tộc chống đối nhau, nhân cơ hội đó thúc đẩy đại hội Thiên Sơn, nếu như tứ đại gia tộc không có mâu thuẫn thì cho dù tổ chức đại hội Thiên Sơn cũng sẽ không có ai hưởng ứng, sau khi tứ đại gia tộc có mâu thuẫn rồi, đại hội Thiên Sơn sẽ trở nên náo nhiệt hơn, như vậy các võ sĩ trong thiên hạ cũng sẽ tụ họp tham gia, xem thử trong đại hội này tứ đại gia tộc có thể làm được gì.”
Nghe vậy, Đường Sở Vi cũng khẽ chau mày.
Giang Vô Song nói có lý như vậy, cô cũng có chút tin theo.
Nghĩ kĩ lại cô hỏi: “Vậy chị hỏi em, ông nội ra sức làm những việc này là vì thúc đẩy sự ra đời của đại hội Thiên Sơn, vậy đại hội Thiên Sơn mang lại lợi ích gì cho ông ấy, ông ấy muốn làm gì?” “Đương nhiên là muốn làm Minh Chủ rồi, quyền lực của Minh Chủ Cổ Võ cao hơn Vương rất nhiều, Vương mặc dù là chủ một đất nước, nhưng không quản được người Cổ Võ, mà Cổ Võ Minh Chủ chính là thống lĩnh của người Cổ Võ, trở thành Minh Chủ, là có thể thống lĩnh cả người Cổ Võ của Đại Lan, có được những cường giả như vậy, làm cái gì mà không được?”
Cuộc tuyển chọn đã sắp đến, sau khi trở thành Minh Chủ Cổ Võ, với sức mạnh của phe phải ngài Cao, đưa lên một Vương mới không phải là việc khó, khi kết hợp với người Cổ Võ của Đại Lan, thống nhất toàn thế giới, trở thành vua của thiên hạ này cũng không khó. “Đơn giản như vậy sao” Đường Sở Vi không nhịn được mĩm cười: “Giang Vô Song, em nghĩ nhiều rồi, còn thống nhất toàn thế giới, trở thành vua của thế giới.”
Giang Vô Song trợn mắt nhìn Đường Sở Vị nói: “Chị không hiểu được sức hấp dẫn của quyền lực, quyền lực có thể khiến con người mất trí, có thể làm cho con người biến thành ma quỷ, từ xưa đến nay, vì có được vị trí này đã xảy ra biết bao cuộc chiến, chết biết bao nhiêu người, loại cảm giác đứng ở trên cao nhìn xuống thiên hạ chỉ tay ra lệnh thật sự khiến cho người ta phát cuồng, mất hết lý trí. “Ông ấy không phải người như vậy”
Đường Sở Vi lắc đầu phủ định cách nghĩ của Giang Vô
Song “Ông ấy có lẽ không phải, nhưng, người đứng sau ngài Cao không chỉ có một mình ông ấy, mà là một phe cánh, dựa vào phán đoán của em, Giang Thời còn có một kế hoạch khác, chỉ là cùng người đứng sau ngài Cao hợp tác mà thôi.” “Vậy em nói xem ông nội rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Giang Vô Song nghĩ tới nghĩ lui, Giang Thời rốt cuộc muốn làm gì?
Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu được.
Từ những việc này có thể suy ra tất cả những gì Giang Thời làm có lẽ đều là giúp đỡ ngài Cao, hoặc là người đứng sau ngài Cao. “Lẽ nào, trong tay người đứng sau lưng ngài Cao có đồ vật mà Giang Thời muốn, để trao đổi, Giang Thời đã giúp hắn làm những việc này
Giang Vô Song khẽ lẩm bẩm. “Giang Vô Song, em đừng tự cho mình thông minh mà suy đoán lung tung, có lẽ mọi việc căn bản không như em nghĩ.” Đường Sở Vi xem nhẹ nói. “Không đúng.” Giang Vô Song hơi lắc đầu, nói: “Nhất định là như vậy, nhưng Giang Thời rốt cuộc là vì cái gì?”
Với sự hiểu biết của cô, Giang Thời là một người say mê võ thuật. “Lẽ nào, là Cửu Cảnh?”
Đối với một người luyện võ mà nói, Cửu Cảnh là kim tự tháp của việc tu luyện.
Cảnh giới này như thế nào thì không ai biết, cảnh giới này mạnh ra sao cũng không ai biết được.
- ---------------------------