Chiến Thần Xuất Kích

Chương 392: Chương 392: Chỉ mong từng có được






Minh tưởng cũng không phải là thứ gì rất thần kỳ, chẳng qua là làm cho mình tĩnh tâm lại mà thôi.

Giang Cung Tuấn cũng không giải thích nhiều.

Hứa Linh bưng một bát cơm cho anh, Giang Cung Tuấn nhận bát, ăn ngấu nghiến.

Suy yếu bao lâu nay, cuối cùng anh cũng cảm giác được mình có chút sức lực và tinh thân.

Mặc dù trạng thái của anh còn kém hơn cả một người bình thường, nhưng anh tin chắc rằng chỉ cân mình kiên trì luyện tập thì chắc chắn có thể tu luyện ra chân khí.

Hơn nữa anh cũng chỉ mới nhìn phần mở đầu của cuốn hạ Y Kinh mà thôi, chưa đọc nội dung phần sau.

Anh tin chắc trong nội dung phần sau có ghi lại tâm pháp tu luyện nội gia.

Thấy sắc mặt của Giang Cung Tuấn khá hơn nhiều, Hứa Linh cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng khổ tận cam lai.

Sau khi ăn xong, Giang Cung Tuấn đặt bát xuống, hỏi: “Đúng rồi, anh muốn đi thăm phòng bệnh của tướng quân Hoắc.”

“Chờ em dọn dẹp một chút rồi đưa anh qua đó”

Hứa Linh đi thu dọn bát đũa.

Giang Cung Tuấn cất sách thuốc đi, năm trên giường nghỉ ngơi.

Không lâu sau Hứa Linh đã quay lại.

“Anh cần xe lăn không?”

Giang Cung Tuấn hơi xua tay, nói: “Không cân, anh đi được.”

Anh miễn cưỡng xuống giường, Hứa Linh kịp thời đỡ anh.

Anh được Hứa Linh đỡ rời khỏi phòng bệnh, đến một phòng bệnh khác.

Trong phòng bệnh có điều dưỡng chuyên nghiệp đang chăm sóc người bệnh.

Trên giường bệnh là một người đàn ông trung niên, căm đầy dây nhợ, đeo máy trợ thở.

“Suỵt”

Hai người vừa vào phòng, điêu dưỡng xinh đẹp ra hiệu im lặng, nhỏ giọng nói: “Tướng quân Hoắc mới ngủ, bây giờ ông ấy rất suy yếu, không thể quấy rầy”

Giang Cung Tuấn nhẹ chân đi tới trước giường bệnh, đặt tay lên mạch đập của Hoäc Đổng.

Sau khi bắt mạch, anh yên tâm.

Hiện tại dấu hiệu sinh mệnh của Hoäc Đổng rất ổn định, chẳng qua là hơi suy yếu, cần được tĩnh dưỡng một khoảng thời gian thì sẽ không sao.

“Tôi viết đơn thuốc, cô đi bắt thuốc, sắc cho anh ấy uống”

Giang Cung Tuấn khẽ nói.

Anh viết đơn thuốc có thể tăng tốc độ làm lành vết thương cho Hoắc Đổng, giúp hệ thống tự chữa trị của thân thể anh ta tăng mạnh.

“Vâng”

Điêu dưỡng xinh đẹp gật đầu.

Giang Cung Tuấn viết đơn thuốc rồi rời khỏi phòng bệnh.

Ra ngoài cửa, anh hỏi: “Sở Vì ở đâu?”

Hứa Linh chỉ vào phòng bệnh đối diện, Giang Cung Tuấn hỏi: “Tình huống của cô ấy sao rồi? Người nhà họ Đường biết không?”

Hứa Linh nói: “Thương tích rất nặng, trúng hai phát súng trên đùi, mất máu quá nhiêu nên hôn mê, bây giờ còn rất suy yếu.

Hơn nữa bác sĩ nói nếu không thể hồi phục tốt thì có lẽ cô ấy sẽ bị què.

Em cũng không dám báo cho người nhà họ Đường.”

“Anh vào thăm cô ấy."

Giang Cung Tuấn đi vào phòng bệnh của Đường Sở Vi.

Trong phòng bệnh, Đường Sở Vi nằm trên giường, ngẩn người nhìn trần nhà.

Cô không ngờ mình có thể thoát chết, không ngờ mình có thể sống sót.

Tiếng bước chân vang lên.

Đường Sở Vi hơi nghiêng người, thấy Giang Cung Tuấn vào phòng bệnh, vẻ mặt cô kích động, muốn xoay người ngồi dậy, điều dưỡng ở bên cạnh kịp thời nói: “Cô Sở Vị, bây giờ cô không thể nhúc nhích, nằm nghỉ ngơi đi" “Chồng...

Chồng ơi..”

Nhìn Giang Cung Tuấn, đôi mắt Đường Sở Vi lập tức tràn đầy hơi nước, nước mắt chảy trên gương mặt tái nhợt: “Em...

Em biết lỗi rôi, anh tha thứ cho em được không?”

Cô cảm thấy mình đã hại chết Phi Long.

Nếu không phải cô kêu lên thì Phi Long sẽ không xông ra, cũng sẽ không bị súng bản chết.

Giang Cung Tuấn hơi khoát tay, đi tới kéo cánh tay của cô, bắt mạch cho cô, sau đó viết một đơn thuốc giao cho điều dưỡng, căn dặn: “Đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.