Chiến Thần Xuất Kích

Chương 81: Chương 81: Cho tôi mượn mười nghìn quân




Biệt thự nơi đây tụ hội người của tứ đại gia tộc cũng có không ít người đứng đầu.

Tiêu Húc, người đứng đầu nhà họ Tiêu.

Vương Mạnh, người đứng đầu nhà họ Vương.

Đương nhiệm phụ trách nhà họ Chu, Chu Tiến Hữu.

Triệu Việt Trung, người đương nhiệm của gia tộc họ Triệu.

Bốn người này tuyệt đối là nhân vật số một số hai ở thành phố Tử Đằng Ngoại trừ những người đến từ thủ đô, những người này đều là những nhân vật lớn ở thành phố Tử Đăng, Nhưng giờ phút này, bọn họ đều mang vẻ mặt nặng nề Ngoài bốn người này, còn có nhiều người khác.

Một người trạc tuổi năm mươi, mập mạp, mặc áo vest trắng, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng, còn có một con vẹt đứng trên vai, trong tay cầm một viên dạ minh châu.

“Đoàn Vương gia, hiện tại phải làm sao bây giờ?”

Tiêu Húc nhìn người đàn ông trung niên đang vân vê viên dạ minh châu trong tay.

Ông ta không phải ai khác chính là Đoạn Bình, ngoại hiệu Đoàn Vương gia.

Đoạn Bình nhìn một người đàn ông dáng vẻ hung ác, trên mặt có vết sẹo dài, một ngón tay còn bị chặt đứt hỏi: “Anh Cẩu, chuyện này anh thấy thế nào?”

Ông ta là Mã Cẩu, có biệt danh là Cửu Chỉ Thiên.

Mã Cẩu vẻ mặt khinh thường, nói: “Có gì phải sợ”

Tiêu Húc nói: “Các người không biết chuyện có bao nhiêu nghiêm trọng đâu, ngay cả em Tư của tôi cũng bị giết, hiện tại nhà họ Tiêu đã bị người khác phong tỏa, cấm không được ra khỏi thành phố Tử Đằng”

Vương Mạnh liếc ông ta một cái, hỏi: “Nhàn Nhã thực sự không chịu nói người này là ai sao?”

Chu Tiến Hữu cau mày nói: “Tiêu Dao Vương tiền nhiễm đã muốn xử bản người đeo mặt nạ ma sau khi ông ta nhậm chức.

Sao người này lại tung ra tin tức này, chẳng lẽ người đeo mặt nạ kia còn đồng bọn sao?”

Mã Cẩu tỏ vẻ căm ghét nói: “Tôi muốn nhìn xem người này có năng lực lớn như thế nào. Mọi người yên tâm, tôi đã nhận lấy hơn năm nghìn thuộc hạ, tám ngày sau chúng ta sẽ cùng nhau đến nghĩa trang của nhà họ Giang. Tôi muốn nhìn xem cậu ta có thể làm khó dễ được tôi không?”

Đoạn Bình gật đầu: “Ừm, tôi tán thành.

Thuộc hạ dưới tay tôi cũng có không ít người, đến lúc đó chúng ta cùng đi.”

Ở đây còn có không ít những người khác.

Những người này đều do tứ đại gia tộc dùng tiền thuê về.

“Đoàn Vương gia, Cửu Chỉ Thiên, chúng tôi nhất định đứng về phía hai người. Nơi này tôi có thể điều động hơn một trăm anh em đều là những người giỏi đế! “Tôi cũng có thể điều động hơn chục người qua.”

“Thêm tôi nữa, tôi sẽ mang theo ba trăm.”

Những người này, anh một lời, tôi một lời.

Nghe vậy, những người đứng đầu của ba gia tộc lúc này mới yên tâm không ít Chỉ có Tiêu Húc vẫn lo lắng.

Bởi vì ông ta chưa bao giờ thấy Tiêu Nhàn Nhã sợ hãi như vậy.

Ông ta cảm thấy nhất định sẽ có chuyện Xảy ra.

Nhưng, chuyện tới hiện tại, ông ta đã không còn đường lui.

Yêu cầu ông ta mấy ngày nữa bắt người nhà quỳ gối tự tử, bản thân làm không được chỉ có thể liều chết một phen.

“Hừ, tàn dư của nhà họ Giang.”

Chu Tiến Hữu của nhà họ Chu mang theo vẻ mặt âm trầm nói: “Ngày Tết Trung thu, chỉ cần cậu ta dám đến nghĩa trang nhà họ Giang, tôi sẽ để cậu ta chôn cùng người nhà họ Giang.”

này nói lời giữ lời, chỉ cần chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này, nhà họ Triệu sẵn sàng chia ba mươi phần trăm cổ phần cho các vị”

Vương Mạnh của nhà họ Vương cũng gật đầu nói: “Nhà họ Vương chúng tôi cũng đồng ý đưa ra ba mươi phần trăm cổ phần, lần này chúng ta đồng tâm hiệp lực, cùng vượt qua cửa ải khó khăn này. Tôi phải xem, tàn dư nhà họ Giang này có năng lực như thế nào?”

“Ha ha.”

Trong biệt thự vang lên tiếng cười nói.

Những người này dường như đã nhìn ra được kết cục của những người nhà họ Giang.

Ngô Huy đã phái người ngầm theo dõi tứ đại gia tộc.

Bất cứ bí mật gì của tứ đại gia tộc cũng không thể giấu được Ngô Huy.

Phòng khám Trần Tục.

Ngô Huy đem chuyện tứ đại gia tộc cùng nhau bàn bạc kế hoạch nói ra.

Nghe vậy, sắc mặt Giang Cung Tuấn lập tức trầm xuống.

Ba Đập tay xuống bàn.

Chiếc bàn gỗ bị nứt đôi.

Bạch Tâm ở bên cạnh rùng mình kinh hãi suýt té ghế.

“Anh Giang, tứ đại gia tộc, Đoàn Vương gia và Cửu Chỉ Thiên, đây là đang tìm cái chết. Theo kết quả thảo luận của bọn họ, vào.

ngày Tết Trung thu có nhiều người đến nghĩa trang nhà họ Giang, thế lực khắp nơi đổ về cũng hơn mười nghìn người. Chúng ta có nên đối phó trước không?”

Vẻ mặt của Giang Cung Tuấn càng trầm xuống, sắc mặt vô cùng đáng sợ.

“Muốn chơi đúng không? Được, vậy tôi cùng các người chơi vui vẻ.”

Giang Cung Tuấn bình tĩnh nói: “Để Tiêu Dao Vương đến phòng khám Trần Tục gặp tôi: Ngô Huy liếc nhìn Giang Cung Tuấn.

Anh ta muốn nói Tiêu Dao Vương không phải là cấp dưới.

Nhưng anh ta cũng không nói ra những lời này, liền bước sang một bên lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiêu Dao Vương.

“Tiêu Dao Vương. Đúng, lại là tôi, anh Giang muốn ông đến phòng khám Trần Tục một lần nữa, ngay bây giờ.”

Ngay khi Tiêu Dao Vương từ khu quân sự về nhà, còn chưa kịp ngồi xuống liền nhận được cuộc điện thoại của Ngô Huy.

Ông ta tức giận đá vào văng cửa phòng, cánh cửa biến thành từng mảnh ngay lập tức.

“Nói cho Giang Cung Tuấn biết ông đây không phải thuộc hạ của cậu ta, cậu ta không có quyền gọi đến là đến đuổi đi liền đi”

Ngô Huy nghe thấy Tiêu Dao Vương đạp cửa, nghe được tiếng ông ta gầm lên, không khỏi quay đầu liếc nhìn Giang Cung Tuấn phía sau.

Sau đó anh ta liền nhỏ giọng nói: “Tiêu Dao Vương, tôi khuyên ông nên đến càng sớm càng tốt. Anh Giang bây giờ đang nổi cơn thịnh nộ, nếu không kìm nén được cơn tức giận, thành phố Tử Đằng này có thể biến thành biên quan chiến trường, đến lúc đó, tàn cục này ông có thể thu dọn được không?”

“Mẹ nó.”

Lúc này Tiêu Dao Vương vô cùng tức giận.

Trong lòng ông ta vô cùng khó chịu.

Tuy nhiên, ông ta thực sự không dám không đi Ông ta biết tính khí của Giang Cung Tuấn Trận chiến cách đây hơn một năm, đã tạo nên uy danh hiển hách.

Ông ta thực sự không dám không đến.

Tức giận dập máy, sau đó xoay người nói: “Chuẩn bị xe đến phòng khám Trần Tục.”

Sau khi Ngô Huy gọi điện thoại xong, anh ta đến trước mặt Giang Cung Tuấn, cẩn trọng nói: “Anh Giang, Tiêu Dao Vương dường như đang tức giận.”

Vẻ mặt của Giang Cung Tuấn cũng dịu đi không ít, nhàn nhạt cười nói: “Nếu đổi lại là tôi thì cũng sẽ tức giận. Tôi và ông ta cùng cấp bậc, hiện tại lại bị tôi gọi đến phải đến, hẳn là không vui.”

” Cũng đúng”

Ngô Huy ngồi xuống Bây giờ, anh ta cảm thấy có chút đồng cảm với Tiêu Dao Vương.

Là một trong năm đại soái, sau khi bị điều đến thành phố Tử Đằng, lại đành phải lau mông cho Giang Cung Tuấn Không hiểu sao khi nghĩ đến điều đó anh ta lại có chút muốn cười.

Tiêu Dao Vương đến rất nhanh, chỉ trong vòng nửa giờ, ông ta đã xuất hiện trong phòng khám Trần Tục.

Ông ta bước vào với vẻ mặt bình thản.

Ngô Huy đột nhiên đứng dậy nhường chỗ cho đối phương, anh ta cũng cầm điếu thuốc trên bàn lên, lấy ra một điếu đưa qua, mỉm cười nói: “Tiêu Dao Vương, đại tướng gọi ông đến, cũng chỉ là muốn nói đôi ba câu chuyện. Ông như thế này cho ai xem đây?”

Tiêu Dao Vương không nhận điếu thuốc, cứ thế bình tĩnh ngồi xuống.

Nhìn Giang Cung Tuấn bắt chéo chân ngồi ở một bên, liền chất vấn: “Giang Cung Tuấn, Hắc Long, rốt cuộc cậu định làm gì?”

Giang Cung Tuấn thản nhiên cười nói: “Thân là người đứng đầu năm đội quân, phụ trách thành phố Tử Đăng, chắc hẳn ông đã nghe thấy tin đồn bên ngoài truyền ra rồi đúng không?”

Chuyện mà bên ngoài đang truyền đi quả thực Tiêu Dao Vương đã nghe nói đến.

Chính là nghe nói việc này, Ngô Huy gọi cho ông ta, ông ta mới tức giận.

“Rốt cuộc muốn làm gì?”

Tiêu Dao Vương đột ngột đứng dậy, đồng thới gầm lên Giang Cung Tuấn liếc ông ta một cái, nhàn nhạt nói: ” Ông lớn tiếng cái gì, có chuyện gì lớn, ngồi xuống nói.”

Tiêu Dao Vương biết Giang Cung Tuấn tìm mình thì sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp.

Ông ta hít một hơi thật sâu sau đó ngồi xuống.

Giang Cung Tuấn cầm điếu thuốc châm, hít vào một ngụm, nhàn nhạt nói: “Cũng không có chuyện gì, ngày tết Trung Thu, ông chuyển mười nghìn quân cho tôi dùng.”

“Không thể nào.”

Tiêu Dao Vương giận dữ gầm lên: “Giang Cung Tuấn, tôi cảnh cáo cậu, đây là thành phố Tử Đăng, không phải Nam Cương. Cậu có biết điều chuyển mười nghìn quân sẽ gây ra bao nhiêu biến động không?”

“Ngô Huy”

“Có thuộc hạ”

“Truyền lệnh của tôi, để phía Nam Cương điều năm mươi nghìn đại quân lại đây”

“Rõ.

Nghe vậy, Tiêu Dao Vương sợ hãi, vội vàng nói: “Hắc Long, tôi cầu xin cậu, đừng tra tấn tôi, mười nghìn quân, tôi sẽ giao cho cậu.

Nhưng cậu phải hứa với tôi tuyệt đối không thể gây ra thiệt hại, tôi sẽ coi đây như một trận diễn tập”

Giang Cung Tuấn cười nói: “Yên tâm, sẽ không chết được bao nhiêu người, nhiều nhất là mấy chục người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.