Giang Cung liếc nhìn Giang Vô Song một cái, không biết là vì sao mà anh cảm thấy Giang Vô Song thay đổi rồi.
Trước đây khi anh tiếp xúc với Giang Vô Song, tuy tuổi tác không lớn, nhưng luôn khiến người ta cảm thấy có thành thục, thận trọng, làm việc không hoang mang, nhưng hiện tại lại pha thêm chút nghịch ngợm của thiếu nữ. “Đi thôi, trước tiên tìm một nơi để ở tạm thời đã, rồi hãy tính toán kĩ lưỡng.” Giang Cung Tuấn nói xong quay đầu bước đi. Cùng lúc đó ở Tử Đăng, tại biệt thự của Cao Mẫn Ngọc.
Trên sô pha, một người con trai tuổi trẻ lại đẹp trai ngồi bắt chéo chân nhìn Cao Mẫn Ngọc đang chăm chú đọc sách chiến lược, trên mặt hiện nhạt nói: “Cao Mẫn Ngọc, tôi đến Tử Đảng rồi, việc cô hứa với tôi khi nào mới làm xong?”
Cao Mẫn Ngọc bỏ quyển sách trên tay xuống, nhìn cậu một cau mày đáp: “Không phải cho cậu tiền rồi à, ở cái thành phố nhộn nhịp này, có tiền thì kiểu gái nào chả chơi được, nếu như không chơi được, thì là do tiền không đủ. Thế này đi, tôi cho cậu thêm mấy chục triệu, cậu cứ mang đi tiêu
Sắc mặt Đỏ Phong hiện lên sự bất mãn, anh ta sinh ra, một là để chơi bởi, hai là để cùng với Giang Cung Tuần so tài y thuật. Nhưng mà đã một thời gian dài đến cả một người nhìn giống con gái cậu cũng chưa được động tới. Đã thế ngay cả Giang Cung Tuấn cũng không thấy đầu
Cao Mẫn Ngọc đứng dậy, nói: “Cứ như vậy đi, tôi vẫn còn việc khác, không tiếp cậu nữa, đúng rồi, giới thiệu cho cậu một nơi tốt, đến nhà xe lái một con xe đến chỗ gần đại học thành phố dạo vài vòng, nói không chừng sẽ có thu hoạch.
Cao Mẫn Ngọc nói xong liền rời đi, vừa bước ra khỏi cửa biệt thụ thì một người con trai trẻ tuổi bước đến đứng ở trước Người con trai này mặc áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai, anh ta thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Cô Cao, bên thủ đô có tin tức chuyển
Cao Mẫn Ngọc hỏi: “Tin gì?” “Sáng hôm nay, nhà họ Giang truyền tin đến, đem Giang Song rời khỏi nhà họ Giang, hình như là do Giang Vô Song có tâm tư riêng, trước đó đến thư viện nhà họ Giang ăn cắp sách mật, bị bắt tại trận, bây giờ Giang Cung Tuấn đưa Giang Vô Song rời khỏi nhà họ
Nghe xong thông tin này, khuôn mặt non của Cao Mẫn Ngọc hiện lên sự chín chắn nghiêm túc, nhẹ giọng bẩm: tháng nay Giang Cung Tuấn đều không xuất hiện, mà Vương tổ chức hội nghị rất nhiều lần, việc Thương nghị Thiên Soái đến bây giờ mới có kết quả mà Giang Vô Song đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Giang rồi
Cao Mẫn Ngọc cảm thấy sự việc này không hề đơn giản. Cô cau mày suy nghĩ, dường như nghĩ ra được gì đó, đường nét khuôn mặt chợt dẫn ra rồi lập tức rời đi.
Cô ta chạy thẳng đến sân bay, mua về về phương kinh. Mà lúc này Giang Cung Tuấn đã đến biệt thự Thiên Tử ở thủ
Từ khi Thiên Tử chết, nơi này liền trở nên vắng vẻ, bây giờ anh trở thành tổng thống lĩnh Quân Xích Diễm, trở thành Thiên Nơi này tự khắc cũng trở thành nơi dừng chân của anh mỗi khi đến thủ đô.
Tại một gian phòng khách ở biệt thự Thiên Tử. Giang Cung Tuấn trên sô pha, mà Giang Vô Song đang giúp anh đề xuất ý “Trải qua sự việc lần trước, Cao Mẫn Ngọc chắc chắn sẽ không lập viện nghiên cứu ở trong nước, chắc chắn là ở nước ngoài, nhưng cô ta sẽ không để ở quá xa, có lẽ là ở nước láng giềng Đoan Hùng. Nếu muốn đem nó diệt tận gốc, phải tìm hiểu kĩ viện nghiên cứu ở đâu, có bao nhiêu nghiên
Giang Cung Tuấn hít vào điều thuốc rồi lắc nhẹ cho tàn thuốc rơi xuống, gật đầu đáp: “Việc này anh sẽ phải người đi điều tra.” “Phải nhanh chóng.” Giang Vô Song nhắc nhở “Tuy rằng anh bảy giờ là Long Vương Nam Cương, còn là tổng thống lĩnh Quân Xích Diễm, người đứng đầu trong năm đại tưởng, quan hệ với Tiêu Dao Vương cũng không tồi. Hơn nữa bố của bạn gái Nam Cương Hạc Phong lại là tướng quân trấn giữ Bắc Cương, anh có thể coi là người có quyền thể nhất Đoạn Hùng. Nhưng mà bọn họ chuyển viện nghiên cứu ra nước ngoài thì anh cũng bỏ tay, phải tìm cách khác để điều tra
Giang Cung Tuấn dừng một lát, lại nói tiếp: “Độc Bộ Vận cái người này rất thích hợp, ông ta là vua sát thủ, sáng tạo ra Hắc Điện, người của Hắc Điện tuy đều là người bình thường, nhưng phân bố rộng khắp thế giới, rất dễ điều tra ra những tin tức bí mật như thế này. “Còn nữa, phải đưa Đường Sở Vị đến thủ đô “Đồng thời phải đảm bảo được an toàn ở trong nước. Anh ở tiền tuyến chiến đấu, đừng để hậu viện bắt lửa, khi ép người đến đường cùng, thì thủ đoạn gì cũng có thể dùng. Em nghĩ thế này, để những kẻ mạnh của Vương Thiên Điện ở lại Tử Đăng bảo vệ bọn người của Hứa Linh”
Giang Vô Song tiến hành phân tích và bố trí một cách đơn giản, cô nghĩ rất chu toàn, mỗi một bước đều tính toán hết rồi. “Ừ.” Giang Cung Tuấn gật đầu, kế hoạch quả thật rất chu toàn.
Anh lấy điện thoại gọi cho Độc Bộ Vân. * Anh Giang, cuối cùng anh cũng gọi điện thoại đến rồi, nói cho anh một tin tốt, tôi đã tu luyện được chân khí rồi.” Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của Độc Bộ Vân. Giang Cung Tuấn sững người.
Tốc độ tu luyện của Độc Bộ Vân cũng thật nhanh, mới có hơn một tháng mà đã luyện được chân khí rồi, không hổ là hậu duệ của Cổ Môn nhà họ Độc Bộ. “Ông ở thủ đô có hành động, tôi mau đến thủ đô một chuyến, gặp mặt bàn bạc “Được.”
Độc Bộ Vân nghe thấy có kế hoạch cũng không cự tuyệt. Sau đó Giang Cung Tuấn gọi điện thoại cho Đường Sở Vì, bảo cô bí mật đến thủ đô. “Còn nữa...” Sau khi Giang Cung Tuấn gọi điện xong, Giang Vô Song lại tiếp tục nói: “Nếu em là ông Cao hoặc là phe phải của ông ta, một khi đã ép em đến đường cùng, có lẽ sẽ dùng đến thủ đoạn cực đoan.
Giang Vô Song phân tích: “Ông Cao mà chết, có nghĩa là hai bên bắt đầu đọ sức, một khi phải Cổ Món nhận ra không có hi vọng thắng lợi, có thể sẽ áp dụng đấu tranh vũ trang, dùng vũ lực giành lấy Đoan Hùng “Mà chỗ dựa của bọn chúng là Cổ độc, mấy năm nay bạn chủng nghiên cứu Cổ độc đã thể lợi dụng Cổ độc để cải thiện cấu trúc con người, một con người bình thường cũng có thể biến thành có sức lực vô biên. Vậy nên cần phải phòng bị vũ trang để chiến đấu.” “Có thể liên hệ với vài vị tướng, nhưng mà trong các vị tướng đó cũng không biết ai là người của phái Cổ Môn, bây giờ đáng tin cũng chỉ có Quân Hắc Long ở Nam Cương, Quân Hắc Long bắt buộc phải tiến về thủ đô, bảo vệ thành thủ đô Giang Cung Tuấn chau mày nói: “Quân Hắc long ra tay, chẳng phải là khiến kẻ địch cảnh giác sao?” “Không phải bây giờ mà là sau khi ông Cao chết, Quân Hắc Long về thủ đô, kết hợp với Quận Xích Diệm, khiến phe phải còn lại không cử động khinh xuất, chỉ cầng bọn họ không dám hành động thi mọi thứ đều dễ giải quyết. “Sau khi giải quyết xong những thứ đó, có lẽ là đến đại hội Thiên Sơn rồi, ở đại hội mới là cuộc đọ sức cuối cùng, người nào có thể trở thành tần Minh Chủ, người đó có thể lãnh đạo võ sĩ Đoan Hùng, chức vụ Minh Chủ tuyệt đối không được để người của phái Cổ Môn đoạt lấy, bằng không việc sắp thành lại hỏng”
Giang Cung Tuần hít sâu một hơi, cái này khó cũng thật là khó, vẫn là ở Nam Cương đánh trận dễ dàng hơn.
Giang Cung Tuấn lấy thêm một điều thuốc châm lên. Giang Vô Song liếc anh một cái, nhắc nhở: “Hút ít thôi, mới một lúc mà anh đã hút đến mấy điều rồi.”
Giang Cung Tuấn làm lơ lời nhắc nhở của cô. “Tử đại gia tộc, các cổ võ giả đều không tham gia lãnh đạo chính sự, sau khi Minh Chủ ra đời, bọn họ có thật sẽ tham gia vào không?” “Ừm. Giang Cung Tuấn gật đầu rồi nói “Cổ võ giả không công nhận bất cứ ai, chỉ nghe Minh Chủ, trăm năm trước cũng có Thiên Sơn Minh Chủ đứng ra kêu gọi, các cổ võ giá từ khắp nơi mới gia nhập kháng chiến, khi Thiên Sơn Minh Chủ chết, các phe phải các dòng họ đều lần lượt ở ẩn, không còn hỏi thế sự, thế nên vị trí Minh Chủ vô cùng quan trọng. “Mà ông Cao trong lúc tử đại gia tộc nội chiến đề xuất đại hội Thiên Sơn, có lẽ là đối với vị trí Minh Chủ rất có tự tin, không muốn trong lúc này tứ đại gia tộc cùng lúc ra tay, khiến cho tinh thể trở nên mất kiểm soát
Giang Cung Tuấn ngầm nghĩ một lát rồi hỏi: “Em cảm thấy ai có thực lực mạnh nhất, ai có thể đoạt được chức Minh Chủ?” Giang Vô Song nhìn anh một cái, nói: “Em làm sao biết được, cứ xem kẻ mạnh Bát Cảnh có xuất hiện không, nếu như không xuất hiện thì Minh Chủ có lẽ thuộc về người của Thất Cảnh rồi.”
- ---------------------------