Đám người đều cau mày không nói lời nào.
Giang Cung Tuấn là ai, có lẽ Bát Bộ Thiên Long mới được sắc phong không quá rõ.
Nhưng Ngô Huy và Quỷ Viễn lại hiểu rõ Bọn họ đều đã theo Giang Cung Tuấn rất nhiêu năm, đều biết thái độ làm người của Giang Cung Tuấn, anh tuyệt đối không làm chuyện gì thương thiên hại lý.
Bây giờ lại bị người hãm hại.
“Nguyên một đám các người đang bày ra vẻ mặt gì vậy?”
Giang Cung Tuấn nhìn bọn họ bình tĩnh nói: “Không có chuyện gì to tát.
Thân ở vị trí này, là do phẩm đức của tôi không tốt, thu tiền của người ta, đây là biết pháp còn phạm pháp, không trách được người khác”
Hai mắt Ngô Huy đỏ bừng lên hỏi: “Anh Giang, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Những người khác cũng rất lo lắng.
Đặc biệt là Bát Bộ Thiên Long.
Mới vừa theo Giang Cung Tuấn đã xảy ra nhiêu chuyện như vậy.
Giang Cung Tuấn bình tĩnh nói: “Phía trên đã tra rõ, nhẹ thì cách chức, nặng thì ngồi tù, thậm chí là bị bắn chết..
”
“Anh...”
Giang Cung Tuấn hơi vươn tay ra hiệu ngừng, ngắt lời Ngô Huy.
“Không sao, tôi sẽ gánh hết tất cả trách nhiệm cho anh, anh sẽ không việc gì.
Sau khi tôi không còn ở đây nữa, Nam Cương phải nhờ vào mọi người..."
Giang Cung Tuấn nhìn mấy người trước mắt.
Anh lại dặn dò mấy người.
Chuyện anh phải tạm rời cương vị công tác là điều chắc chắn.
Lần này không chỉ là anh tự xin phép tạm rời cương vị công tác, mà là bị cách chức.
Nhưng anh không yên lòng Nam Cương.
Một trăm bốn mươi thành thị này là miếng thịt béo bở, nếu phía trên đột nhiên phái một người tới quản lý, không biết người đó sẽ ăn nhiều tới mức nào.
Cho nên những chuyện này anh phải nói rõ ràng.
Nhìn về phía Bát Bộ Thiên Long.
“Mọi người đều chỉ nghe lệnh Long Vương, sau khi tôi tạm rời cương vị công tác, nếu như phía trên phái người tới quản lý một trăm bốn mươi tám thành thị, mọi người phải xem chừng cho tôi, đừng để đối phương làm quá mức.
Mọi người cũng có thể cự tuyệt một số yêu cầu quá đáng của người kia...”
Giang Cung Tuấn như đang dặn dò hậu sự.
Anh nói rất thong thả, dường như mỗi lần nói một chữ anh lại phải dốc hết sức lực toàn thân.
Anh chỉ vừa nói vài lời như vậy đã đầu đầy mồ hôi.
Thấy dáng vẻ này của Giang Cung Tuấn, Ngô Huy mơ hồ lo lắng hỏi: “Anh Giang, thân thể của anh...?”
Giang Cung Tuấn hơi vươn tay ra hiệu dừng, nói: “Tạm thời không có trở ngại, trong khoảng thời gian ngắn không chết được.
Được rồi, mọi
- ---------------------------