Giang Cung Tuấn tâm sự nặng nề.
Anh đang suy nghĩ tới lời Ảnh Tử nói, anh đang suy nghĩ về người nuôi cổ trăm năm trước.
Dùng cổ trùng khống chế toàn thế giới? Giọng nói của Hứa Linh dọa anh suýt nhảy dựng lên.
Anh ngẩng đầu nhìn Hứa Linh đang đứng ở cửa phòng bệnh, “Im im dọa chết người”
“Làm gì?”
Vẻ mặt Hứa Linh đầy quái dị nhìn anh, còn đi ra khỏi phòng nhìn chung quanh một chút.
Phát hiện không có ai, cô ta lại đi trở lại, hai tay ôm ngực nhìn Giang Cung Tuấn hỏi: “Đã trễ thế này anh còn lặng lẽ đi ra ngoài, gặp người nào?”
Giang Cung Tuấn ngáp một hơi.
Sau đó đi vê phía giường bệnh, nhẹ giọng nói: “Ngủ lâu, cảm thấy hơi mệt cho nên đi chung quanh một chút”
“Đúng không?”
Hứa Linh bày ra vẻ mặt không tin.
Giang Cung Tuấn nằm xuống gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu không thì sao?”
“Được rồi”
Hứa Linh cũng không hỏi nhiều.
Nhưng cô ta luôn cảm thấy Giang Cung Tuấn đang giấu giếm cô ta gặp người nào đó.
Đêm, lặng yên không tiếng động trôi qua.
Ngày hôm sau.
Giang Cung Tuấn tỉnh lại, lại không thấy Hứa Linh đâu.
Anh đói bụng.
Từ sau khi trúng cổ độc, anh đói rất nhanh, hơn nữa lượng cơm ăn cũng đang trở nên lớn hơn.
Anh biết đây là vì năng lượng khi anh ăn đều bị cổ trùng trong cơ thể hấp thu, vì vậy anh mới cảm thấy đói khát, mệt nhọc, thậm chí là toàn thân vô lực.
“Nha đầu kia chạy đi đâu rồi?”
Giang Cung Tuấn nhẹ giọng thì thào.
Giang Cung Tuấn rất đói, tuy nhiên anh tuyệt không muốn động.
Anh cứ nằm ở trên giường như vậy, câm lấy thuốc lá bên cạnh châm lửa.
Thế nhưng sau khi hít vài hơi, anh cảm thấy mùi thuốc rất khó ngửi, thậm chí là buồn nôn, có cảm giác muốn ói.
Anh không khỏi tắt thuốc lá.
“Đến, đến”
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Hứa Linh xách theo cơm nước đi đến.
Đặt cơm lên bàn, cô ta cười hỏi: “Đói bụng không?”
Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu: “Ừm, hơi”
Hứa Linh mở cơm nước đã mua từ căn tin tới, gắp một miếng thịt đưa tới bên mép Giang Cung Tuấn, “Há mồm”
Giang Cung Tuấn nhìn cô ta một cái nhưng vẫn rất nghe lời há miệng ra.
Há miệng, một miếng thịt được nhét vào.
Anh nhẹ nhàng nhai lấy.