“Làm sao vậy, sao lại thở dài?”
“Không có gì”
Giang Vô Song không nhiều lời, ôm Giang Cung Tuấn nhanh chóng đi đến mật thất dưới đất ở sân sau.
Cô ta không nhiều lời, Giang Cung Tuấn cũng không hỏi nhiều.
“Đúng rồi, thật ra Vũ Bảo rất tốt, thật trượng nghĩa, anh cũng đừng để ở trong lòng”
Giang Vô Song nhớ ra cái gì đó, cô ta lo lắng về sau Giang Cung Tuấn sẽ trả thù Giang Vũ Bảo, lúc này mới nói thêm một câu.
“Hừ”
Giang Cung Tuấn thì hừ nhẹ một tiếng.
Giang Vũ Bảo này đã mang đến cho anh không ít phiền phức, có cơ hội, nhất định phải dạy dỗ tên nhãi này thật tốt mới được.
Rất nhanh đã đi tới mật thất dưới đất.
Sách cổ và Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ vẫn còn để dưới đất.
Bên trên sách cổ loang lổ vết máu.
Mà Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ thì không có một giọt máu nào.
Giang Vô Song đặt Giang Cung Tuấn ở trên xe lăn, nhặt sách cổ va Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ dưới đất lên.
Giang Cung Tuấn phân phó nói: “Cho tôi xem một chút”
Giang Vô Song đưa tới.
Giang Cung Tuấn cẩn thận nhìn Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, bức tranh vẫn giống như trước, không có gì biến hóa.
Nhưng mà trước khi anh hôn mê, rõ ràng là anh đã thấy được biến hóa.
Anh cầm Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, nhắm nghiền hai mắt.
Hồi tưởng lại tình cảnh nhìn thấy trước đó.
Anh thấy rõ ràng, trăng sáng bên trong bức tranh đã biến mất, đóa hoa héo tàn, trên bầu trời xuất hiện mặt trời, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, trong rừng rậm xuất hiện một số chữ cổ, anh cũng đã nhớ kĩ chữ cổ này rồi, chỉ là những chữ cổ này có ý gì, anh còn chưa suy nghĩ.
“Tại sao lại như vậy?”
Giang Cung Tuấn mở mắt ra, nhẹ giọng thì thầm.
“Anh Giang, anh nói cái gì?”
Vẻ mặt Giang Vô Song vô cùng khó hiểu, nhìn bức tranh một chút, hỏi: “Cái gì mà như vậy, chẳng lẽ anh đã hiểu được Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ sao?”
“Không có."
Giang Cung Tuấn lắc đầu.
€ó lẽ anh thật sự xem hiểu được Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ dưới một sự trùng hợp.
Chỉ là Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ liên quan đến quá lớn, điều này ảnh hưởng đến bốn gia tộc cổ, liên lụy đến Chiêu Tử Vương ngàn năm trước, có lẽ là một cao thủ duy nhất trong lịch sử bước vào cảnh giới cửu cảnh.
Bí mật của bức tranh, càng ít người biết càng tốt.
Cho nên, anh không nói cho Giang Vô Song.
“Chẳng lẽ, là máu?”
Giang Cung Tuấn nghĩ tới, trước đó chảy không ít máu.
Máu tươi tràn ra, nhuộm đỏ bức tranh.
Nhưng bây giờ bên trên bức tranh lại không có một giọt máu tươi nào cả.
Anh cắn rách ngón tay, nhỏ một giọt máu lên trên Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ.
Trong nháy mắt này, Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ bỗng nhiên xảy ra biến hóa quỷ dị, bức tranh nhanh chóng hấp thu máu tươi, sau khi hấp thu, trăng sáng biến mất, biến thành mặt trời.
€ó lẽ là bởi vì máu không đủ, hoa không héo, trên núi cũng không xuất hiện chữ.
“Hả?”
Giang Vô Song nhìn thấy được sự biến hóa của bức tranh thì kinh ngạc kêu lên.
Giang Cung Tuấn nhanh chóng lật tranh qua.
“Anh Giang, cái này...”
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn nghiêm túc, nhìn cô ta, nhắc nhở: “Đừng nói ra ngoài.”
“TÔI...
Giang Vô Song muốn nói lại thôi.
Giang Quốc Đạt phái cô ta đến mật thất này, chính là để theo dõi Giang Cung Tuấn, báo cáo mỗi tiếng nói cử động của Giang Cung Tuấn cho ông ta biết, nếu như cô ta giấu diếm, đó chính là phản bội nhà họ Giang, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
“Anh Giang, anh làm như thế không phải khiến tôi phản bội lại ông nội sao?”
Trên mặt Giang Vô Song có vẻ khó xử.
- ---------------------------