Chiến Thần Xuất Kích

Chương 300: Chương 300: Độc này, không giải được




Một cuộc đấu tranh đỉnh cao kĩ năng y học cuối cùng cùng sắp bắt đầu rồi.

Đây là cuộc chiến tranh giành quyền thừa kể các nên văn minh.

Nếu như Giang Cung Tuấn thua, như vậy liền phải thừa nhận trung y có nguôn gốc từ y học Hàn Quốc.

Và Hàn Kim Thần có thể nhân cơ hội này đề cao y học Hàn Quốc.

Trận tỷ thí này, chỉ có thể thắng, không thể thất bại.

Người dẫn chương trình Mao Kiên hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”

“Uhm”

“Chuẩn bị xong rồi”

Giang Cung Tuấn và Hàn Kim Thần đồng thời gật đầu.

“Ba, hai, một, bắt đầu tính giờ.”

Bắt đầu tính giờ, Hàn Kim Thần nhanh chóng hành động, bắt đầu tìm kiếm dược liệu mình cần thiết, và Hồng Tứ đi theo bên người hắn ta, hai người vừa tìm kiếm dược liệu, vừa nhỏ giọng nói chuyện thảo luận.

Lần này chủng loại dược liệu rất nhiêu, có hơn một vạn loại.

Hơn một vạn loại dược liệu phối hợp, như vậy có thể điều chế ra quá nhiều độc dược.

Bọn họ muốn chế tạo ra một loại kịch độc, một loại khó có thể tìm được thuốc giải, khó có thể bài độc kịch độc.

Và Giang Cung Tuấn cũng ở trước tủ dược liệu tùy ý đi lại.

Thời gian một giờ rất dài, anh có thể chậm rãi từ từ.

Rất nhanh anh liền đem hơn một vạn loại dược liệu này đều nhìn một lần, sau khi biết được những dược liệu đó, trong lòng anh cũng đã có mẫu, bắt đầu lãy thuốc.

Lấy thuốc, xay thuốc, chậm rãi tiến hành phối thuốc.

Thời gian một giờ trôi qua rất nhanh.

“Đã đến giờ, hai vị xin dừng lại”

Giọng nói của Mao Kiên vang vọng.

Anh ta vừa nói, người xem toàn hội trường hồi hộp nín thở.

Đã đến giờ, chế tạo ra độc dược rồi sao?

Giang Cung Tuấn và Hàn Kim Thần đều ngừng lại.

Mao Kiên lần nữa lại nói: “Mời hai vị chế tác thuốc giải”

Hàn Kim Thần đứng ra, nói: “Xin lỗi, lân này tôi chế thuốc độc không có thuốc giải, tôi không chế tác ra thuốc giải, hơn nữa lần này tôi phối ra loại thuốc kịch độc, ăn vào một phút độc tố liên sẽ khuếch tán toàn thân, trong ba phút liên sẽ mất mạng.”

Cả hội trường há hốc mồm.

Điều này, quá độc ác.

Vậy tỷ thí cái gì chứ, đây là lấy mạng của người khác.

Và Hàn Kim Thần tiếp tục nói: “Đây là tỷ thí, không phải lấy mạng, tôi cũng không muốn các người sau khi ăn thuốc độc vào bị chết, nếu như các người đồng ý nhận thua, thừa nhận trung y có nguồn gốc từ y học Hàn Quốc, vậy tỷ thí này đến đây là kết thúc, mục đích của y học Hàn Quốc là cứu người, không phải hại người”

Nói xong hắn còn liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn một cái.

Khai Hiểu Đình nghe độc dược không có thuốc giải, hơn nữa sau khi ăn vào trong một phút liên sẽ phát độc toàn thân, ba phút liền sẽ chết, cô cũng sợ, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.

Tuy rằng cô yêu nước, nhưng cô càng yêu tính mạng mình hơn.

“Không sao.”

Giang Cung Tuấn hơi dừng tay, nói: “Không cần ông chế thuốc giải độc, tôi đều có cách giải độc.”

Nói xong, anh liền đi chế tạo thuốc giải độc.

Rất nhanh liền phối ra thuốc giải.

“Anh Giang”

Đường Sở Vi cũng sợ, nhẹ nhàng lôi kéo Giang Cung Tuấn, nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Đừng, đừng thi đấu nữa, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, việc này sẽ rất lớn”

Giờ phút này, đến cả người dẫn chương trình cũng trầm mặc.

Đối mặt với Hàn Kim Thần đến từ Cao Ly, anh †a rất muốn Giang Cung Tuấn có thể đánh bại hắn ta.

Nhưng chuyện tiếp theo liên quan đến mạng người, anh ta không dám mở miệng.

Hàn Kim Thần nhìn Giang Cung Tuấn chế tạo ra thuốc giải xong, nhàn nhạt nói: “Tiểu tử, cậu cần phải nghĩ kỹ, nếu như xảy ra chuyện, tôi cũng không chịu trách nhiệm”

Giang Cung Tuấn đứng ở một bên nhìn, Khai Hiểu Đình, hỏi: “Cô Khai, xin hỏi cô còn tiếp tục chứ, nếu cô không tiếp tục, vậy tôi đành phải thay đổi người”

“Anh, anh chắc chắn không?” Khai Hiểu Đình có chút khiếp sơn.

Hàn Kim Thần là người như nào cô ta hiểu rõ, thủ đoạn của Hàn Kim Thần cô ta cũng biết.

Hắn ta nói độc dược không có thuốc giải, đó chính là không có thuốc giải.

Giang Cung Tuấn thề son sắt nói: “Tôi có thể lấy sinh mạng của con người nói giỡn sao? Cô yên †âm, tuyệt đối sẽ không sao, tôi bảo đảm tính mạng của cô an toàn.”

Nói như thế, nhưng Khai Hiểu Đình vẫn không yên tâm.

“Này…”

Trên mặt cô mang theo vẻ do dự.

Đây không phải trò đùa, mà là lấy sinh mạng của mình làm tiền đặt cược.

Lấy sinh mệnh đi tin tưởng một người không liên quan.

Dưới sân khấu, không ít nhân vật lớn đều đang nhìn.

Giờ phút này bọn họ đều trầm mặc, ai cũng không đứng ra tỏ thái độ, ngay cả Phương Vĩnh Cánh cũng không mở miệng.

“Ông nội, có phải sẽ xảy ra chuyện không?”

trên mặt Phương Thanh Tâm mang theo sự lo lắng, “Kỹ năng y học của Hàn Kim Thần ở trên ông nội, hắn ta chế tạo ra độc dược, nói là không có cách giải, vậy nhất định là không có cách giải.”

Sắc mặt Phương Vĩnh Cánh nghiêm trọng, khẽ lắc đầu, nói: “Không biết”

Phương Thanh Tâm đề nghị nói: “Nếu không dừng lại, xảy ra mạng người, việc này sẽ lớn chuyện, rốt cuộc cả nước, thậm chí người dân toàn thế giới đều đang xem hiện trường phát sóng trực tiếp.”

Phương Vĩnh Cánh cũng muốn kêu dừng lại.

Nhưng ông ta không dám.

Nếu như kêu dừng lại, điều này có nghĩa là đã nhận thua, nếu đã thừa nhận trung y có nguồn gốc từ y học Hàn Quốc, như vậy ông ta sẽ là tội nhân, sẽ bị người trong thiên hạ nhục mạ.

Trên sân khấu.

Khai Hiểu Đình do dự.

Giang Cung Tuấn cũng bất đắc dĩ, nhìn Đường Sở Vị, hỏi: “Sở Vi, cô tới uống thuốc đi”

“Hả?”

Đường Sở Vi cũng ngây ngẩn cả người.

“Này… Tôi”

Cô cũng sợ chết.

Tuy rằng cô tin tưởng Giang Cung Tuấn, tin tưởng Hắc Long.

Nhưng Hàn Kim Thần đã nói, trong một phút độc tố liền sẽ khuếch tán toàn thân, ba phút liền sẽ chết.

Hắc Long lại lợi hại, có thể trong ba phút tìm ra loại thuốc giải từ hàng vạn loại dược liệu?

Hơn nữa chính Hàn Kim Thần cũng nói, đây là độc không có cách giải.

Thấy Đường Sở Vi cũng sợ, Giang Cung Tuấn cũng bất đắc dĩ.

Sao không ai tin tưởng anh chứ?

Một chút độc, có là vấn đề gì “Anh, anh thật sự là Hắc Long sao?” Khai Hiểu Đình lại lần nữa dò hỏi.

Cô ta muốn có được đáp án.

Nếu thật sự là, như vậy cô ta sẽ đánh cuộc một lần.

Tuy rằng thua cuộc, sẽ mất mạng, nhưng cô ta cũng sẽ lưu danh muôn đời.

Giang Cung Tuấn không nói lời nào.

Cô gái nhỏ này, sao lại hỏi cái vấn đề này.

Lẽ nào muốn anh lộ mặt trên toàn thế giới, thừa nhận anh là Hắc Long sao?

Anh đi trước mặt Khai Hiểu Đình, ở bên tai cô ta nhẹ nhàng nói một câu: “Đúng vậy.”

“Anh ấy và Khai Hiểu Đình nói gì đó?”

“Sao lại không dám nói ở trước mặt mọi người?

Không ít người đưa ra nghi ngờ.

Sau khi Khai Hiểu Đình nghe được Giang Cung Tuấn khẳng định, cô suy nghĩ vài giây, sau đó căn chặt răng, vẻ mặt âm u bất định, hình như là đang quyết định một việc trọng đại gì đó.

Ước chừng một phút sau, cô ta gật đầu một cái.

“Tôi, tôi đồng ý, tôi quyết định tiếp tục làm trợ thủ của Giang Cung Tuấn, hơn nữa ở trước mặt người trong thiên hạ đồng ý, nếu tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không có bất kỳ quan hệ gì với Giang Cung Tuấn, không có bất kỳ quan hệ gì với ban tổ chức Bách Thảo Đường của đại hội y học cổ truyền lần này, không có bất kỳ quan hệ gì với Hàn Kim Thần.”

Nói xong, cô ta nhìn Giang Cung Tuấn, “Nếu tôi chết rồi, xin hãy đem tôi đi hỏa táng, đem tro cốt của tôi rải tại Nam Cương”

Giang Cung Tuấn hơi mỉm cười, “Yên tâm, tôi nói rồi, cô sẽ không sao là cô sẽ không sao.”

“Tự tìm đường chết”

Hàn Kim Thần khinh thường mỉm cười.

“Nếu chính cô tự tìm cái chết, vậy đừng trách tôi: Mao Kiên hít sâu một hơi, nói: “Nếu như vậy, vậy chuẩn bị bắt đầu đi”

“Chờ đã, tôi còn cần chuẩn bị một ít đồ vật”

Giang Cung Tuấn mở miệng nói.

Thực lực của Hàn Kim Thần anh biết, lần này hắn ta chế tạo ra thuốc độc, khẳng định rất đáng sợ, anh cần phải chuẩn bị công cụ, nếu không sẽ đến không kịp.

Mao Kiên hỏi: “Anh Giang, anh cần phải chuẩn bị cái gì?”

Giang Cung Tuấn nói: “Chuẩn bị sẵn cho tôi ngân châm, còn nữa chuẩn bị cồn, bật lửa, tủ lạnh, trước tiên giúp tôi đem một ít ngân châm đóng băng lại, còn chuẩn bị cho tôi một ít ca nhỏ, kích cỡ lớn nhỏ đều chuẩn bị một ít…”

Giang Cung Tuấn nói yêu cầu đồ vật của mình.

Phía dưới sân khấu, Phương Vĩnh Cánh liếc nhìn Phương Thanh Tâm bên cạnh, nói: “Lập tức đi chuẩn bị”

“Vâng”

Phương Thanh Tâm đứng lên, nhanh chóng đi ra hậu trường chuẩn bị những đồ vật Giang Cung Tuấn yêu cầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.