Chiến Thần Xuất Kích

Chương 96: Chương 96: Đóng cửa cục dân chính




Trong phòng khám Trần Tục.

Ngô Huy đang ngủ say.

Cảm thấy có người đi vào, anh ta lập tức quay người bò dậy, bật đèn.

Vừa bật đèn, thì nhìn thấy Giang Cung Tuấn đi vào.

“Anh Giang, sao anh lại đến đây?”

Giang Cung Tuấn bất lực: “Có mâu thuẫn với Sở Vi”

“A, làm sao vậy?” Ngô Huy ngẩn ra.

Giang Cung Tuấn thở dài.

Ngô Huy đưa một điếu thuốc.

Giang Cung Tuấn nhận lấy.

Ngô Huy châm thuốc cho anh.

Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi: “Cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là một chút hiếu nhâm”

Anh kể lại sự việc.

“Ha ha”

Ngô Huy không tin không phổi bật cười: “Buồn cười chết mất, đường đường là đại tướng Nam Cương, vậy mà lại bị đuối khỏi nhà họ Đường”

Cảm thấy sắc mặt Giang Cung Tuấn không đúng, anh ta kịp thời im miệng, trịnh trọng nói: “Anh Giang, nếu như anh bảo em đi giết người, em còn có thể làm được. Chuyện này em thật sự không giúp được anh.”

Giang Cung Tuấn xua tay: “Tôi cũng không hy vọng gì vào cậu, đợi Sở Vi hết giận thôi, sau đó tôi sẽ giải thích “

“Tối nay anh ngủ ở đây sao?”

“Ừ, nhân cơ hội này, hai chúng ta ra ngoài uống mấy ly”

Giang Cung Tuấn lôi Ngô Huy rời khỏi phòng khám Trần Tục, đi đến đầu phố tìm một quán thịt nướng, gọi một vài xiên thịt cừu, thêm mấy chai rượu.

Nhà họ Đường.

Đường Sở Vi rửa mặt bằng nước mắt.

Khóc khóc xong rồi ngủ.

Ngày hôm sau, cô dậy từ rất sớm.

Cô vừa mới tiếp quản Tập đoàn Vĩnh Nhạc, công ty còn có nhiều việc chờ cô xử lý, hơn nữa còn phải sắp xếp các thông tin liên quan để xin vào trung tâm thương mại nội thành.

Tòa nhà Thời Đại vẫn chưa hoàn toàn chiêu thương bên ngoài, chỉ có một số tập đoàn thật sự lớn mạnh mới có tư cách tham gia vào trước, mà một số công ty nhỏ, cần phải đợi sau khi chiêu thương bên ngoài, mới có cơ hội nộp đơn đăng ký.

“Sở Vi”

Đường Sở Vi vừa ra khỏi phòng, Hà Diệp Mai đã đi đến, nói: “Mau ly hôn với Giang Cung Tuấn đi, mẹ đã giúp con tìm một cậu chủ con nhà giàu có rồi, tuổi trẻ nhiều tiền, tuyệt đối xứng với con.

Nếu như con cảm thấy mẹ giới thiệu không tốt, thì con cũng có thể tự mình tìm. Cổ Dật Hàn của nhà hàng Ngọc Thực cũng rất được”

“Nói sau đi.”

Đường Sở Vi không để tâm.

Cô phải đến công ty.

Nhưng, trước khi đến công ty, còn phải đến cục dân chính một chuyển, làm thủ tục ly hôn với Giang Cung Tuấn đã.

Cô cũng không ăn sáng, trực tiếp ra cửa gọi xe đến cục dân chính.

Trên đường đến đó, cô gọi điện thoại cho Giang Cung Tuấn.

Tối qua, Giang Cung Tuấn uống say.

Còn chưa dậy, điện thoại đã reo rồi.

Anh còn không thèm mở mắt, sờ điện thoại bên giường, dựa vào cảm giác mà ấn nút nghe.

“Ai, ai vậy?”

“Chín giờ, gặp ở cổng cục dân chính”

Nghe thấy giọng nói của Đường Sở Vi, Giang Cung Tuấn nhanh chóng tỉnh ngủ, lấy lại tinh thần, lật người bò dậy.

“Sở Vi”

“Tút tút tút!”

Anh còn chưa nói gì, Đường Sở Vi đã cúp máy rồi.

Giang Cuíg;Tuấn ngôi trên giường ngẩn ra mấy giây, mới đạp vào Ngô Huy đang ngủ bên cạnh.

Ngô Huy nhanh chóng tỉnh dậy. . truyện xuyên nhanh

Dụi mắt hỏi: “Anh Giang, làm sao vậy?”

“Sở Vi bảo tôi chín giờ gặp ở cục dân chính, làm sao đây?”

“Cái này…”

Nghe thấy giọng nói của Đường Sở Vi, Giang Cung Tuấn nhanh chóng tỉnh ngủ, lấy lại tinh thần, lật người bò dậy.

“Sở Vi”

“Tút tút tút!”

Anh còn chưa nói gì, Đường Sở Vi đã cúp máy.

rồi.

Giang Cung Tuấn ngôï trên giường ngẩn ra mấy giây, mới đạp vào Ngô Huy đang ngủ bên cạnh.

Ngô Huy nhanh chóng tỉnh dậy.

Dụi mắt hỏi: “Anh Giang, làm sao vậy?”

“Sở Vi bảo tôi chín giờ gặp ở cục dân chính, làm sao đây?”

“Cái này…”

Ngô Huy cũng không có chủ ý, khó xử: “Anh Giang, cái này làm sao em biết được chứ, em còn chưa từng yêu đường, đừng nói đến kết hôn, ly hôn: “Mau nghĩ cách cho tôi đi.”

“Em…” Ngô Huy khó Xử. y Lập tức nói: “Em… êm gọi điện thoại hỏi Bạch Tâm, cô:ấy là con gái, chắc sẽ hiểu.”

Giang Cung Tuấn nhìn thời gian, bây giờ đã sắp tám giờ rồi, anh đạp Ngô Huy một cái: “Còn ngẩn ra làm gì nữa, mau gọi đi”

X0 Ngô Huy lập tức cầm điện thoại gọi cho Bạch Tâm.

Tối qua, Bạch Tâm làm việc ở Xuyên Thời Đại đến ba giờ sáng, sáng sớm vừa đến công ty, thì nhận được điện thoại của Ngô Huy.

Sau khi biết được toàn bộ câu chuyện, cô ta cũng không biết làm gì cả.

“Anh Huy, chuyện này, anh hỏi em, em hỏi ai chứ? Em cũng chưa từng yêu đương bao giờ, chứ đừng nói đến chuyện-kết hổn/ ly hôn”

Bạch Tâm không có cách, Ngô Huy cũng không có cách gì, sau,khi.cúp điện thoại, vẻ mặt vô tội nhìn Giang Cung Tuấn: “Ảnh, anh Giang, Bạch Tâm cũng không biết làm thế nào cả.”

“Vậy phải làm thế nào đây?”

Giang Cung Tuấn bắt đầu trở lên lo lắng.

Ngô Huy lanh trí, nói: “Hay, hay là, gọi điện thoại cho Tiêu Dao Vương, bảo ông ta cho đóng cửa cục dân chính, tạm thời dừng xử lý thủ tục kết hôn, ly hôn, đợi vài ngày sau rồi tính tiếp?”

“Được”

Mắt Giang Cung Tuấn sáng lên.

Anh lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Dao Vương.

Mà lúc này, Tiêu Dao đang giải quyết một số việc quan trọng ở quấn khu, thấy Giang Cung Tuấn gọi điện đến, mặt ông ta nhanh chóng trầm xuống, tiếp điện thoại.

Ông ta trầm mặt hỏi: “Hắc Long, mới sáng sớm, cậu lại định làm cái gì nữa?”

Trong điện thoại, truyền đến tiếng cười ha ha của Giang Cung Tuấn: “Tiêu Dao Vương, cũng không có chuyện gì lớn cả, chỉ là có chút chuyện nhỏ cần làm phiền đến ông. Vợ tôi muốn ly hôn với tôi, ông có thể dùng đặc quyền đóng cửa cục dân chính lại cho tôi được không?”

“Hắc Long, cậu đứng có quá đáng”

Tiêu Dao Vương tức giận trợn mắt.

Đóng cửa cục dân chính.

Ông ta đường đường là Tiêu Dao Vương, đại tướng Tây Cương, bây giờ là Tư lệnh của năm tỉnh quân khu, bảo ông ta vì mâu thuẫn của hai vợ chồng mà đóng cửa cục dân chính sao?

“Hắc Long, Giang c0§ Tuấn, chúng ta đừng có làm phiền nhau nữa được không? Tôi không nhàn nhã giống như cậu, tôi đang bận lắm.”

Giang Cung Tuấn hét lên: “Ngô Huy, đi Nam Cương điều động một trăm vạn quân đến đây, tôi muốn đóng cửa cục dân chính Tử Đằng”

“OK”

Tiêu Dao Vương nghe thấy Giang Cung Tuấn và Ngô Huy một hát một hò, tức đến nỗi muốn đập nát điện thoại.

Nhưng ông ta vẫn chịu đựng được.

“Giang Cung Tuấn, coi như cậu ác, đóng cửa cục dân chính đúng không, sau này những chuyện nhỏ thế này, cậu đừng làm phiền tôi nữa, trực tiếp gọi cho Hoắc Đổng, để cậu ấy đi giải quyết cho cậu”

“Ý của ông là chuyện lớn có thể đến tìm ông sao?

Tiêu Dao Vương tức đến nỗi không nói được câu nào, trực tiếp cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, ông ta phân phó: “Hoắc Đổng, tìm cho tôi một lý do, đóng cửa cục dân chính, tạm thời dừng xử lý việc kết hôn, ly hôn: Hoắc Đổng nghe thấy mệnh lệnh, cho rằng mình nghe nhầm.

“Vương, đóng… đóng cửa cái gì?”

“Cục dân chính” Tiêu Dao Vương nói từng chữ một.

Hoắc Đổng mang theo nghỉ hoặc, quay người đi khỏi phòng làm việc của Tiêu Dao Vương.

Cũng lúc đó, phòng khán” Trần Tục.

Sau khi gọi điện thoại, Giang Cung Tuấn yên tam. “Bây giờ đến cả cục dân chính cũng đóng cửa rồi. Đường Sở Vi, anh xem em ly hôn với anh thế nào được đây. Ngô Huy, vẫn là thủ đoạn của cậu cao mình, tôi không nghĩ lại có cách hay như vậy.”

Các cơ trên mặt Ngô Huy co giật.

Cao minh gì chứ, anh ta chính là cách mà như không cách vậy.

“Được rồi, đừng ngẩn ra đấy nữa, còn không mau lái xe đưa tôi đến cục dân chính”

“OK”

Ngô Huy phản ứng lại.

Hai người cùng nhau ra ngoài, Ngô Huy lái xe đưa Giang Cung Tuấn đến cục chính.

Cổng cục dân chính.

Đường Sở Vi đã đến rồi.

Cô đứng ở cổng, đợi Giang Cung Tuấn đến.

“Đó không phải Đường Sở Vi sao?”

“Đúng vậy, chính là Đường Sở Vi nhà họ Đường, mới tiếp nhận chức vị Tổng giám đốc của Tập đoàn Vĩnh Nhạc, hôm qua tôi mới nghe được tin tức xong.

“Sao cô ta lại đứng trước cổng cục dân chính vậy”

“Lẽ nào muốn ly hôn với phế vật Giang Cung Tuấn sao?”

Bây giờ Đường Sở Vi đã là người nổi tiếng ở Tử Đằng rồi, cộng thêm gương mặt, khí chất của cô, đứng ở trước cổng cục dân chính, lập tức bị mọi người nhận ra. Đường Sở Vi cũng tức quan tâm đến người xung sở chỉ trỏ.

Cô lấy điện thoại, không ngừng nhìn thời gian.

Đến chín giờ rồi, cô lại gọi cho Giang Cung Tuấn, không vui nói: “Anh làm cái gì vậy? Chậm chạp, đến đâu rồi?”

“Sắp đến rồi”

Giang Cung Tuấn cúp điện thoại.

Mấy phút sau.

Giang Cung Tuấn xuất hiện trước mặt Đường Sở Vị, trên mặt anh nở cụ cười rạng rỡ: “Sở Vi”

Đường Sở Vi nghiêm mặt, quay người đi về phía cục dân chính.

Giang Cung Tuấn lập tức kéo cô lại.

“Làm gì vậy, buông tôi ra.” Sở Vi giãy dụa.

Giang Cung Tuấn buông cô ra, cười nói: “Sở vi, anh ra cửa xem lịch rồi, hôm nay không hợp để ly hôn, hơn nữa, hôm nay cũng không thể làm được thủ tục ly hôn.”

Sắc mặt Đường Sở Vi trầm xuống: “Giang Cung Tuấn, anh ít nói những chuyện linh tỉnh này với tôi thôi. Không phải ly hôn rất hợp với ý của anh sao? Ly hôn xong anh có thể ở cùng Hà Nhược Loan rồi”

“Sở Vi, anh xin thề, anh thật sự không có gì với Hà Nhược Loan cả, nếu như có gì đó, anh sẽ bị trời đánh. Âm”

“Am”

Đúng lúc này, trên bầu trời xẹt qua một tia chớp.

Sau đó mây mù ủ dày đặc, có dấu hiệu mưa.

Ha ha!

Đường Sở Vi lập tức cười lạnh: ” Giang Cung Tuấn, anh đừng có thề linh tinh nữa, cẩn thận ông trời đánh chết anh đấy”

Giang Cung Tuấn nhìn bầu trời, nhìn mây đen, không khỏi đen mặt, ông trời cũng muốn chống đối anh đúng không.

“Sở Vi, em nghe anh giải thích đã, em không tin anh, lẽ nào còn không tin lời của em họ em sao?”

“Tôi rất hiểu cô ta.”

Đường Sở Vi cười lạnh nói: “Từ nhỏ cô ta đã thích quân đội, thấy anh xuất ngũ trở về, dính vào với anh, không ngạc nhiên chút nào cả.”

“Muốn anh nói thế nào, em mới tin anh chứ?”

“Giang Cung Tuấn, đã đến bước này rồi, còn có ý kiến sao? Tôi cho anh cơ hội, chính anh không biết trân trọng.”

Đúng lúc này, một chiếc xe quân sự nhanh chóng lái đến, vài tướng quân xuống xe, trực tiếp đi vào trong cục dân chính.

Giang Cung Tuấn nhìn thấy người của Tiêu Dao Vương đến, cũng thở dài nói: “Nếu đã như vậy, vậy anh cũng không có gì để nói nữa, đi thôi”

Anh trực tiếp đi vào cục dân chính.

Đường Sở Vi đi theo sau.

“Xin lỗi, hôm nay không thể xử lý việc ly hôn, xin ngày khác hãy đến”

Cổng cục dân chính, Giang Cung Tuấn đắc ý: “Sở Vi, em xem, đến cả ông trời cũng không cho chúng ta ly hôn”

Đường Sở Vi nghi ngờ Cô nhìn những người đến làm kết hôn và ly hôn bị ra ngoài, sau đó cửa cục dân chính đóng lại.

Lại nhìn Giang Cung Tuấn.

Cô cũng không nghĩ nhiều, lạnh giọng nói: “Vậy thì ngày mai”

Nói xong, cô quay người rời đi.

Giang Cung Tuấn hét lớn: “Ngày mai cũng không làm”

Tuy nhiên, Đường Sở Ví đã lên xe taxi rời đi.

Giang Cung Tuấn vuốt cằm.

Chỉ cần anh không đồng ý, cả đời này em cũng đừng mơ sẽ được ly hôn”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.