Chiến Thần Xuất Kích

Chương 194: Chương 194: Đột phá




Giang Cung Tuấn ngồi trên máy bay với vẻ mặt trâm tư kinh khủng, nhiệt độ trong khoang lúc này dường như đã giảm xuống mấy độ.

Chẳng bao lâu, chiếc máy bay xuất hiện ở Nam Cương.

Ngay khi Giang Cung Tuấn xuống máy bay, có một cuộc điện thoại.

Đây là một số lạ.

“Hắc Long, anh tự mình tới Thiên Sơn Quan.

Không được phép dẫn theo bất kỳ ai. Một khi phát hiện có người đi theo, vậy chờ đến thu xác Hắc Phong đi”

Đâu dây bên kia nói gì đó rồi cúp máy.

Giang Cung Tuấn cau mày.

Anh có một cuộc điện thoại ngay khi anh xuống máy bay.

Chẳng lẽ vị trí của anh đều nằm trong tầm kiểm soát của đối phương sao?

Rốt cuộc ai đang nhắm đến anh?

Nơi này là tổng bộ quân khu chỗ nào đó ở Nam Cương.

Ngay khi Giang Cung Tuấn xuống máy bay, một nhóm người đã vội vàng chạy tới.

Người đứng đầu là một vị tướng quân mặc quân phục và mang một ngôi sao trên vai, và phía Sau ông ta là một nhóm binh lính được trang bị đầy đủ trong quân phục.

“Chào!”

Hàng ngàn binh lính nhanh chóng đi tới, đứng thẳng trước mặt Giang Cung Tuấn, giơ tay phải lên, ngón giữa cùng lông mày.

“Đại tướng, cuối cùng anh đã trở lại”

Người lính mang một ngôi sao trên vai đi đến với vẻ mặt phấn khích.

Ông ta là một vị tướng dưới quyên của Giang Cung Tuấn, được gọi là Quỷ Viễn.

Quỷ Viễn trạc bốn mươi tuổi, có khuôn mặt đậm chất phổ thông và trên mặt có một vết sẹo, trông hơi gớm ghiếc.

Giang Cung Tuấn nhẹ gật đầu: “Được rồi, bảo các anh em giải tán đi, chuẩn bị xe địa hình cho tôi, đổ xăng, trong cốp xe chuẩn bị hai thùng dầu.

Tôi muốn rời đi.”

Quỷ Viễn cau mày.

“Đại tướng, anh đang định làm gì vậy?”

Giang Cung Tuấn không nói nhiêu.

Vị trí của anh đều nằm trong tầm kiểm soát của kẻ địch, không thể nào anh lại đem quân đi.

Một khi anh mang theo quân, mạng sống của Ngô Huy thật đáng lo ngại.

Anh biết rằng rất nguy hiểm khi đi đến Thiên Sơn Quan, Thiên Sơn Quan hiện tại là đầm rồng hang hổ, có thể sẽ một đi không trở lại.

Tuy nhiên, dù là đầm rông hang hổ, anh cũng phải đi.

“Quỷ Viễn”

“Có thuộc hạ”

“Chuẩn bị áo chống đạn”

“Vâng.”

Quỷ Viễn rất nhanh đi chuẩn bị.

Rất nhanh đã được chẩn bị.

Giang Cung Tuấn mặc áo chống đạn vào.

Đổ đầy nhiên liệu và chuẩn bị cho xe địa hình với sẵn thùng đầu.

Quỷ Viễn lên tiếng nói: “Đại tướng, anh đến Thiên Sơn Quan làm gì? Thuộc hạ sẽ cùng ngài đi, sau đó đem mãy chục nghìn quân đi”

Giang Cung Tuấn từ chối: “Không cần, tự mình tôi đi. Sáng mai tôi mà không trở về. Lập tức dẫn quân đến Thiên Sơn Quan, san bằng Thiên Sơn Quan.”

Nói xong, anh lên xe, khởi động xe, lái xe ra khỏi khu quân sự.

Thiên Sơn Quan là biên giới của Nam Cương.

Chính xác mà nói, nơi này không còn thuộc phạm vi của nước Đại Lan, đây là nơi không quan tâm đến bất cứ thứ gì, không một quốc gia nào có thể kiểm soát được chuyện của nơi này.

Nơi đây cũng là biên giới của nhiều quốc gia nhỏ.

Thiên Sơn Quan, đỉnh của dấy núi Thiên Sơn.

Có một ngôi nhà gỗ ở đây.

Trong phòng có một người bị trói, anh ta chính là Ngô Huy, cũng là phó chỉ huy hàng triệu quân Hắc Long của Nam Cương.

Ngô Huy bê bết máu, nằm trên mặt đất, đôi mắt hơi nhắm nghiền, không biết sống chết.

Bên ngoài ngôi nhà đều là lính đánh thuê trong quân phục rằn ri, những người lính đánh thuê này được trang bị đầy đủ vũ khí.

Cách đó không xa, thậm chí có cả máy bay chiến đấu, xe tăng, pháo và các loại vũ khí khác với sức sát thương đáng sợ.

“Báo cáo…”

Một chiến binh mặc quân phục rằn ri với những đốm vẽ trên mặt xông tới, quỳ một chân xuống và nói: “Hắc Long đã đến Nam Cương và đã lên đường đến Thiên Sơn Quan”

Một người đàn ông bước ra khỏi căn phòng gỗ.

Người đàn ông mặc áo khoác đen và đeo mặt nạ, không nhìn được khuôn mặt, không rõ là nam hay nữ.

Cổ họng anh ta khẽ vặn vẹo, có một giọng nói khàn khàn vang lên: “Anh ta đi một mình sao?”

“Đúng vậy, chỉ có Hắc Long”

“Tốt lắm”

Có một giọng nói khàn khàn.

Sau đó, trên đỉnh núi vang lên tiếng cười nói ồn ào.

“Hắc Long, Thiên Sơn Quan sẽ là nơi chôn xương của anh. Lần này các cao thủ của hai mươi tám quốc gia đều tập trung tại Thiên Sơn Quan.

Cho dù anh có ba đầu sáu tay, cũng không thể chạy thoát bằng đôi chân của mình”

Giang Cung Tuấn không biết rằng tại Thiên Sơn Quan, có những cao thủ đến từ hai mươi tám quốc gia.

Hắc Long quá mạnh, chưa diệt trừ anh, các quốc gia này vẫn bất an.

Cùng lúc đó, Giang Cung Tuấn lái xe đến Thiên Sơn Quan.

Chẳng bao lâu, anh đã đến biên giới.

“Dừng lại…”

Một tiếng còi vang lên từ phía trước.

Một số xe quân sự chạy đến, và nhiều binh sĩ được trang bị đầy đủ ra khỏi xe và nhắm những họng súng tối ngòm của họ vào chiếc xe địa hình của Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn phanh lại.

Két!

Tiếng bánh xe tiếp xúc với mặt đất, bụi bốc lên.

Mở cửa và xuống xe.

“Chào Các binh lính được trang bị này lập tức đứng thẳng, giơ tay chào.

“Đại tướng.”

Giọng nói gọn gàng và to lớn vang lên.

“Các đồng chí đã làm việc chăm chỉ”

Giang Cung Tuấn hơi dừng lại, bước tới, lấy ra điếu thuốc, đưa cho các sĩ quan đứng đầu, vỗ vai họ, nói: “Đã quanh năm canh giữ biên cương vất vả rồi”

“Đại tướng, cuối cùng ngài cũng đã trở lại.

Thế giới bên ngoài đồn rằng ngài đã từ chức, nhưng trong lòng quân Hắc Long của chúng tôi, ngài sẽ luôn là đại tướng và là Hắc Long” Người sĩ quan đứng đầu tỏ vẻ phấn khích.

Giang Cung Tuấn nở nụ cười.

“Đại tướng, ngài đây là?”

Giang Cung Tuấn nhìn về phía xa xa, nụ cười trên mặt dần dần trở nên trịnh trọng, thay vào đó là giọng điệu trầm thấp, nói: “Tôi phải rời khỏi đây, đi đến Thiên Sơn Quan”

“Đại Tướng, kể từ khi quân Hắc Long rút khỏi Thiên Sơn Quan, khu vực đó đã hỗn loạn. Thuộc hạ sẽ cử binh lính hộ tống ngài…”

Giang Cung Tuấn từ chối, nói: “Không cần, ta tôi sẽ đi một mình”

Nói xong quay người lên xe.

Lái xe địa hình, vỏ xe tiếp xúc với mặt đất, bụi mù trời.

Một nhóm binh lính nhìn anh rời đi.

Một người lính hỏi: “Đội trưởng, đại tướng định làm gì ở Thiên Sơn Quan vậy? Tôi nghe nói Thiên Sơn Quan gần đây không được yên bình”

Đội trưởng khẽ lắc đầu, nói: “Không biết, đại tướng là vô song, đã vượt qua mưa bom bão đạn, chỉ đi một Thiên Sơn Quan sẽ không xảy ra chuyện gì, tiếp tục làm nhiệm vụ”

Cả đội nhanh chóng rời đi.

Giang Cung Tuấn lái xe nhanh chóng rời đi.

Sau khi rời khỏi hải quan, anh đi hết một quãng đường, và chẳng mấy chốc đã đến vùng phụ cận Thiên Sơn Quan ở biên giới Nam Cương.

Phía trước là dãy núi trập trùng.

Nhiều con thú không biết từ trong núi gầm lên.

Giang Cung Tuấn lái xe vào bụi cỏ bên đường, kiếm mấy cành cây, che xe, sau đó đi tới đường cái, lấy điện thoại di động ra, bấm số lúc đầu gọi cho anh.

Cuộc gọi đã sớm được kết nối.

“Tôi đã đến Thiên Sơn Quan, mọi người ở đâu?”

“Hắc Long, nếu anh muốn cứu Ngô Huy, xin hãy đến núi Thiên Sơn, Ngô Huy ở trên đỉnh núi Thiên Sơn”

Bên kia nói xong liền cúp điện thoại.

Giang Cung Tuấn liếc nhìn dãy núi trước mặt, lấy ra châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, khói từ mũi tràn ra, vừa bước đi, đôi giày da to chạm đất, có một tiếng bịch bịch.

Thiên Sơn, đỉnh núi.

Rất nhiều lính đánh thuê đã tập trung tại đây.

Người đứng đầu là một người đàn ông mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ, đang ngồi trước ngôi nhà gỗ với điếu thuốc trên miệng.

“Các gián điệp trên đường báo cáo rằng Hắc Long đã xuất hiện bên ngoài Thiên Sơn Quan, và hiện đã đi vào dãy núi Thiên Sơn. Anh ta có thể đến nơi này trong vòng ba giờ”

“Bắn”

Cổ họng của người đàn ông đeo mặt nạ khẽ nhúc nhích, có một giọng nói khàn khàn.

“Truyền lệnh xuống. Một khi Hắc Long bước vào phạm vị, lập tức giết chết. Nhưng, hãy nói với anh em cẩn thận và đừng để lộ. Hắc Long không phải là người thường. Các người không thể tưởng tượng được thủ đoạn của anh ta đâu.”

“Vâng”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.