Tuyết bay dày đặc, máu trên tuyết cũng nhanh chóng bị tuyết trắng xóa đi mất.
Giang Cung Tuấn yên lặng chờ đợi.
Vài giờ trôi qua, trời đã tối rồi.
Nhóm người học võ thứ hai vẫn chưa đến.
Nhưng Đường Sở Vi lại đến rồi.
Âu Dương Lãng cử mấy người thuộc hạ đưa Đường Sở Vi đến đây.
Đường Sở Vi đến Nhất Tuyến Thiên thung lũng, mặc dù là buổi tối nhưng xung quanh là một mảng trắng xóa rộng lớn. Cô nhìn thấy Giang Cung Tuấn đang ngồi trên tảng đá cách đó không xa và nhìn thấy hai chị em sinh đôi rất xinh đẹp đang đứng sau lưng Giang Cung Tuấn.
Cô lập tức ghen tị.
Tại sao lại có hai cô gái ở bên cạnh Giang Cung Tuấn chứ?
Họ là ai?
Họ có quan hệ gì với Giang Cung Tuấn vậy?
Ba câu hỏi liên tiếp xuất hiện trong lòng cô.
Giang Cung Tuấn cũng phát hiện Đường Sở Vị và các thuộc hạ của Âu Dương Lãng đang đi đến từ xa. Khi nhìn thấy Đường Sở Vi, anh nhíu mày.
Đường Sở Vi rất nhanh đã đi đến.
“Giang Cung Tuấn..”
Giang Cung Tuấn bình tĩnh đứng dậy, nhìn Đường Sở Vi xuất hiện ở trước mặt mình.
Đường Sở Vi mặc một chiếc áo khoác dày, trên đầu có dính rất nhiều bông tuyết, khuôn mặt cô đỏ bừng, hơi thở nóng rực.
| “Em không phải là đang ở thành phố Tử Đằng ư? Sao em lại đến đây? Sao em lại xuất hiện ở chỗ này
vậy?”
“Chồng ơi.”
Đường Sở Vị ngã vào trong lòng Giang Cung Tuấn và ôm anh thật chặt.
“Em, em nghe nói anh đã giết người đứng đầu môn phái Thiên Sơn. Đây là sự thật sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải họ ép anh không?”
Trong tình huống này, Giang Cung Tuấn không thể nói gì được.
Anh không ngờ Đường Sở Vi sẽ đến đây.
Đậy không phải là đang thêm phiền cho anh sao?
Anh buông Đường Sở Vi ra, đặt hai tay lên vai cô và nghiêm túc nói: “Sở Vi, nghe anh nói, em phải rời khói đây, rời khỏi núi Thiên Sơn, rời khỏi Thiên Triều và trở về thành phố Tử Đảng.”
“Chồng à, anh nói cho em biết, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Âu Dương Lãng nói, anh gia nhập Cổ Môn và đang giúp ông ta làm việc. Anh nói cho em biết, đây là sự thật sao?” Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn.
“Hứa Linh nói anh uống thuốc độc rồi, anh bị ép có đúng không? Chúng ta rời khỏi đây đi, trở về thành phố Tử Đằng rồi nghĩ cách giúp anh chữa trị.”
“Vô ích thôi, anh đã uống thuốc giải rồi”
Giang Cung Tuần thản nhiên nói: “Sở Vi, anh không thể trở về được. Anh đã giết người đứng đầu môn phái Thiên Sơn, chấm dứt quan hệ với liên minh võ lâm chính nghĩa. Môn phái Thiên Sơn vẫn luôn
ủng hộ nhà vua. Vương chắc chắn sẽ xử lý anh. Anh quay trở về cũng không thể làm Long Vương hay thiếu soái được nữa. Anh sẽ chết. Anh không còn lựa chọn nào khác...”
“Nếu anh không gia nhập vào Cổ Môn thì em sẽ bị ảnh hưởng, gia tộc họ Đường cũng sẽ bị ảnh hưởng, em hiểu không?”
“Chỉ khi anh gia nhập Cổ Môn thì anh mới có thể bảo vệ được em và gia tộc họ Đường. Chỉ có Cổ Môn mới có thể bảo vệ các em.”
Những lời nói của Giang Cung Tuấn giống như sấm sét giữa trời quang.
Đường Sở Vi sững sờ tại chỗ.
Cô không tin đây là Giang Cung Tuấn.
Theo hiểu biết của cô, Giang Cung Tuấn là người tràn ngập sự chính nghĩa.
Anh là thần chiến tranh, là anh hùng dân tộc.
Không phải là một người vì để được sống mà giết những người vô tội.
“Chồng à, đây không phải là sự thật đúng không? Anh mau nói cho em biết, đây không phải là sự thật đi?”
Giang Cung Tuần liếc nhìn những người đưa Đường Sở Vi đến, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Đưa Đường Sở Vi trở về và nói với Âu Dương Lãng đưa cô ấy trở về thành phố Tử Đằng an toàn. Nếu cô ấy có chuyện gì, hợp tác giữa tôi và ông ta sẽ bị hủy bỏ”
“Chị dâu Long, đi thôi, mời trở về.”
Mấy người thuộc hạ nói.
Tề Hải đã đi đến, cười nói: “Cô Sở Vi, cô yên tâm đi. Khi đã làm xong mọi chuyện và đại hội Thiên Sơn kết thúc, anh Giang có thể đi đến thành phố Tử Đằng tìm cô. Đến lúc đó, hai người có thể ở bên nhau, bất cứ ai cũng không thể chia tách hai người.”
“Giang Cung Tuấn.”
Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn, trong mắt cô hiện lên sương mù, nước mắt trong suốt lăn xuống.
“Đường Sở Vị tôi đã nghĩ sai về anh rồi, không ngờ anh lại là người như vậy...”
Cô khóc và hét lên.
Sau đó che miệng và quay người chạy đi.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Giang Cung Tuấn cũng cảm thấy khó chịu.
Nhưng anh không còn cách nào khác.
Anh lạnh lùng nói: “Còn đứng đấy là cái gì? Còn không nhanh đuổi theo, nhất định phải đưa cô ấy trở về thành phố Tử Đằng an toàn, nếu không.”
Tề Hải cũng ra lệnh: “Đi nhanh đi”
“Vâng.”
Bấy giờ mấy người đưa Đường Sở Vi đến mới đuổi theo.
Tề Hải nhìn Giang Cung Tuấn, vỗ vai anh, cười nói: “Cậu Giang, cậu vẫn rất hiểu chuyện, biết tình hình hiện tại của bản thân, biết rằng chỉ có Cổ Môn mới có thể bảo vệ cậu và Đường Sở Vi. Cậu yên tâm, đi theo ông chủ, ông chủ nhất định sẽ bảo vệ gia tộc họ Đường thật tốt, không ai có thể động đến gia tộc họ Đường”
Giang Cung Tuần liếc ông ta một cái và không nói gì.
Anh ngồi trên tảng đá và lấy ra một điếu thuốc.
Vừa định lấy bật lửa ra châm điếu thuốc thì Ngọc Kiều ở phía sau lấy bật lửa ra và đi đến châm lửa cho Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn hít một hơi thật sâu, khói thuốc tỏa ra trong không gian.
“Tôi hy vọng rằng Âu Dương Lãng có thể đưa Sở Vị trở về an toàn. Nếu như ông ta không đưa cô ấy trở về vậy thì lần hợp tác tiếp theo cũng không cần thực hiện nữa”
Bây giờ Giang Cung Tuấn không sợ cái gì mà chỉ sợ Âu Dương Lãng sẽ bắt Đường Sở Vi đi.
Điều này sẽ làm ảnh hưởng đến kế hoạch của anh.
“Yên tâm đi, đây là điều chắc chắn” Tề Hải thề: “Ông chủ là một người rất quý trọng nhân tài. Ông ấy chắc chắn sẽ không để Đường Sở Vi xảy ra chuyện gì và sẽ bảo vệ cô ta”.
“Điều tôi muốn là đưa cô ấy trở về thành phố Tử Đằng” Giang Cung Tuấn đột nhiên hét lên.
Một tiếng hét lớn này khiến Tề Hải bối rối.
Sau khi Tề Hải sững sờ một lúc, đột nhiên nói: “Được rồi, tôi sẽ báo cáo cho ông chủ.”
Ông ta lấy điện thoại ra nhìn một chút, có tín hiệu ở đây, tuy rất yếu nhưng chắc vẫn có thể gửi tin nhắn được.
Ông ta gửi tin nhắn cho Âu Dương Lãng.
Kể lại cuộc gặp gỡ giữa Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi.
Ở thành phố Thiên Triều, một biệt thự ở vùng ngoại ô.
Âu Dương Lãng nhận được tin nhắn và lập tức đọc nội dung tin nhắn do Tề Hải gửi tới.
“Ha ha...”
Ông ta cười to.
“Giang Cung Tuấn vẫn là hiểu chuyện, biết rõ tình huống của bản thân, biết rằng chỉ có tôi mới có thể đảm bảo an toàn cho anh ta, cũng biết chỉ có tôi mới có thể bảo đảm an toàn cho gia tộc họ Đường.”
Vẻ mặt của ông ta tràn ngập tươi cười.
Bây giờ, Giang Cung Tuấn đã lung lay.
Chỉ cần giết thêm vài người nữa thì Giang Cung Tuấn sẽ hoàn toàn bị bôi đen, chắc chắn không thể trở lại nữa.
Sau khi Tề Hải gửi tin nhắn xong, anh ta cười nói: “Ông chủ đã được thông báo rồi. Ông chủ nói anh cứ yên tâm, chắc chắn sẽ đưa Đường Sở Vi về thành phố Tử Đằng một cách an toàn”
Hô!
Giang Cung Tuần thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Đường Sở Vi sau khi bỏ chạy thì đã bình tĩnh lại.
Cô cảm thấy Giang Cung Tuấn không phải người như vậy, không phải người vì để được sống mà thỏa hiệp với người khác.
Cô không đi mà dừng lại, âm thầm quan sát tình hình.
Một đêm đã trôi qua và không có ai đến.
Sáng hôm sau.
Một nhóm người lại đến.
Có khoảng mười bảy, mười tám người và tất cả đều mặc quần áo của người học võ. Đó là quần áo luyện võ màu trắng, trên quần áo có khắc một chữ võ thật lớn.
Nhìn thấy nhóm người này, Tề Hải nói: “Đây là người của Trường Võ thuật ở Bồi Sơn, đứng đầu là hiệu trưởng, năm nay sáu mươi tuổi, trình độ ở tứ cảnh.”
Giang Cung Tuấn nhẹ gật đầu.
Tử cảnh bây giờ thật sự là không đáng để anh quan tâm.
Những người của Trường Võ thuật Bồi Sơn cũng nhìn thấy Giang Cung Tuấn là người đang chặn con
đường phía trước.
Khi những người này nhìn thấy Giang Cung Tuấn, vẻ mặt của họ có chút thay đổi.
“Hiệu trưởng, là Giang Cung Tuấn.”
“Là Giang Cung Tuấn, người đã giết người đứng đầu môn phái Thiên Sơn ư? Tại sao anh ta lại ở đây chứ?”
Hiệu trưởng Lão Căn hơi phất tay, nói: “Đừng lo lắng, đến xem tình huống thế nào đã.”
Lão Căn bước đến, cách Giang Cung Tuấn khoảng hai mươi mét.
Hai tay ông nắm chặt, lớn tiếng nói: “Người phía trước là Giang Cung Tuần sao?”
“Đúng.”
Giang Cung Tuấn nói.
“Tại sao anh lại chặn đường chúng tôi?”
“Vì tôi muốn giết ông.”
Ngay khi những lời này được nói ra, vẻ mặt của một nhóm người của Trường Võ thuật Bồi Sơn lập tức thay đổi và hơi lùi lại về phía sau.