Tại thủ đô, tứ đại gia tộc cổ xưa đang phát triển mạnh
Giang Phùng đã đến trụ sở Xích Diễm trên một chiếc mẽ. xe quân sự.
Khu quân đội, văn phòng.
Một người phụ nữ mặc áo sơ mi và đội mũ bước tới với bộ áo sơ mi trên tay.
Mũi giày da chạm đất, có tiếng cạch cạch.
Cô đứng cách Giang Cung Tuấn hai thước và hét lên: “Quân Xích Diễm đội trưởng của Lang Phong Tiên Hành, đã nhìn thấy Thiên Soái, mời Thiên Soái thay áo giáp”
Giang Cung Tuấn ngồi ở trên ghế văn phòng, suy nghĩ cái gì đó.
Tiếng gọi cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Ngẩng đầu ngước nhìn.
Nhìn thấy đội trưởng của Lang Phong Tiên Hành.
Lang Phong Tiên Hành là lực lượng đặc biệt nằm trong đội quân Xích Diễm, có quy mô nhỏ và chỉ có 300 người, tuy nhiên các thành viên trong đội đều là những cao thủ hạng nhất, có khả năng chiến đấu mạnh mẽ và đã thực hiện nhiều nhiệm vụ nguy hiểm.
Đội trưởng tên là Lương Nhược Đông, mật danh là
Thiên Lang, phó tư lệnh quân hàm, năm hào, cô ta khi thăng một bước sẽ trở thành tướng quân một sao. “Hmm.”
Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Cứ để đây. “Thiên Soái, tôi sẽ thay quần áo giúp ngài.”
Giang Cung Tuấn liếc nhìn cô một cái rồi chỉ vào cửa văn phòng: “Để ở đây, ra ngoài chờ”
“Da.”
Lương Nhược Đông bỏ áo xuống, nhắc nhở: “Thiên Soái, ngài nhanh lên một chút vì mọi người đều đã chuẩn bị xong xuôi và có mặt đầy đủ tại hội trường rồi ạ. “Được tôi hiểu rồi.”
“Nhân tiện, Thiên Soái, người đã nghĩ xong những gì sẽ nói hay chưa? Tôi đã chuẩn bị xong những gì lát nữa ngài sẽ nói rồi, ngài xem xem…
Sau đó, cô ta lấy ra một tờ giấy và đưa nó cho Giang
Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn xem qua. “Cảm ơn bố mẹ đã nuôi nấng con và đất nước đã nuôi dưỡng con … Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn, bất giác nhíu mày: “Cái gì mà lộn xộn thế này đây!”
Rồi tiện tay ném nó vào thùng rác ở bên cạnh. “Thiên Soái cái này tôi đã phải nghĩ mất mấy ngày… “Được rồi, đi ra đi.”
Lương Nhược Đông không lên tiếng, bước nhanh ra ngoài.
Bên ngoài văn phòng.
Một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi mặc áo sơ mi và mang ngôi sao trên vai nhìn thấy Lương
Nhược Đông bước ra, không kìm được kéo cô sang một bên, hỏi: “Có chuyện gì vậy, sao Thiên Soái không thèm để ý đến cô?”
Lương Nhược Đông liếc nhìn tướng quân một sao, sau đó xoay người rời đi. “Này, Nhược Đông, đây là một cơ hội mà tôi đã dày công tạo ra cho cô, tại sao cô không nằm lấy nó thật tốt Tướng quân một sao đuổi theo.
Trong phòng làm việc, Giang Cung Tuấn khoác lên mình chiếc áo giáp.
Đây là áo giáp chiến đấu của Tổng thống lĩnh quân đoàn Xích Diễm, có điều nó không phải của Thiên Tử ngày trước mà là được làm riêng.
Bởi vì quân hàm hiện tại của Giang Cung Tuấn là mười sao.
Nó là cấp bậc quân hàm lớn nhất của Đại Lan từ trước đến nay.
Áo giáp có màu đỏ, và một đoàn hỏa kim được khắc trên áo giáp.
Giang Cung Tuấn khoác lên mình chiếc áo giáp và đội mũ, hơi khí trên người lập tức thay đổi, lúc này không còn khí chất bình thường như trước nữa mà độc đoán và hung ton.
Mặc áo xong, anh bước ra ngoài.
Có rất nhiều người ở dưới tòa nhà.
Đây đều là những vị tướng quân.
Khi Giang Cung Tuấn đi tới, những người này đồng thời cúi chào.
Triều Dân nở nụ cười thật tươi: “Thiên Soái, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, tất cả những nhân vật lớn từ thủ đô đã đến, các phóng viên báo đài cũng đã có mặt, chỉ chờ ngài xuất hiện.”
Giang Cung Tuấn nhìn về phía trước.
Một sân khấu đã được dựng ở một không gian rộng mở phía trước.
Bên dưới sân khấu là một số chỗ ngồi.
Không có nhiều người lắm, khoảng năm trăm người.
Nhưng lại là nỗi đáng sợ lớn nhất tồn tại ở Đại Lan, có thể nói những người này kiểm soát toàn bộ Đại Lan.
Giang Cung Tuấn sải bước đi tới.
Những vị tướng quân này theo sát phía sau.
Bước đi gọn gàng và cùng một tốc độ.
Camera trước được căn chỉnh. “Bạn bè từ khắp nơi trên đất nước, người đang bước đến chính là Thiên Soái và cuộc đời Giang Cung Tuấn là huyền thoại. Anh ấy tham gia quân đội mười năm và tạo dựng danh tiếng trên chiến trường Nam Cương. Anh ấy được phong làm Tổng thống lĩnh của Đội quân Hắc Long Nam Cương. Và hôm nay sẽ kiêm chức Thiên Soái … “
Dưới cái nhìn của khán giả trên toàn quốc, những việc làm của Giang Cung Tuấn đều đã được phát sóng.
Khán giả cả nước đều thấy Giang Cung Tuấn mặc áo giáp đỏ rực, Giang Cung Tuấn lúc này thật đẹp trai.
Giang Cung Tuấn bước lên sân khấu.
Anh ta liếc nhìn về phía trước.
Có rất nhiều người.
Ngay cả Vương cũng ở đây.
Phía dưới sân khấu là những nhân vật lớn của quan chức, họ đều đang ngồi, cuối cùng là những người trong giới kinh doanh, họ đều đứng từ xa quan sát.
Đúng lúc này, một nữ quân nhân cầm lên một cái micro, đưa cho Giang Cung Tuấn.
Vẫn là Lương Nhược Đông.
Sau khi đưa micro cho Giang Cung Tuấn, cô ấy thì thầm: “Xem thường những lời phát biểu đã được chuẩn bị kỹ lưỡng của tôi ư. Để tôi xem anh có thể nói gì trước cả đất nước và khán giả từ khắp nơi trên thế giới.
Giang Cung Tuấn vẻ mặt nghiêm túc.
Sau chiếc micrô, anh ta bất ngờ cười vang lên. Tiếng cười này khiến cho khán giả ngồi trước TV đều bật cười. “Cái mũ này đội không thoải mái. Giang Cung Tuấn cười cười, cởi mũ trên đầu, tiện tay ném qua chỗ Lương Nhược Đông lớn tiếng nói: “Cảm ơn sự có mặt của các vị, tôi vô cùng vinh hạnh. Đợi ăn uống xong rồi hằng đi, món ăn của quân Xích Diễm cũng rất ngon
Những người bên dưới đã bị sốc,
Đây là lễ kế vị?
Để nói những cái này?
Nhiều người muốn bật cười nhưng họ vẫn cố nhịn.
Cũng có một số người quan chức cấp cao mặt mũi tối lại, trước mặt truyền thông mà ăn nói làm mất mặt ra cả truyền thông quốc tế.
Đúng lúc này, bài Quốc ca trang trọng, thiêng liêng vang lên khắp quân khu. Giang Cung Tuấn cũng dập tắt nụ cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Một bài hát kết thúc.
Giang Cung Tuấn cũng trịnh trọng: “Tôi thề sẽ trung thành với đất nước, với nhân dân, phục vụ nhân dân. Cầu chúc sự phồn vinh của Đại Lan cho các thế hệ mai sau và mãi mãi thịnh vượng. ”
Giọng của Giang Cung Tuấn vang vọng khắp khu quân
Trong tại của người xem toàn quốc liền nghĩ. “Bốp bốp bốp.
Từ bên dưới vang lên những tràng pháo tay vang dội và rõ ràng. “Giang Cung Tuấn, tôi e rằng cậu sẽ không có cơ hội này!”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Khi giọng nói truyền đến, một nhóm người từ xa đi tới. “Đừng chụp nữa.” Vương lập tức ra lệnh. Vệ sĩ của ngài Vương lập tức đứng dậy bắt đầu tổ chức các phóng viên tại chỗ quay hình, đến đây truyền hình trực tiếp bị gián đoạn.
Những người ở đây là những tinh hoa do các tộc trưởng bộ tộc mang đến.
Nhìn thấy những người này, Giang Cung Tuấn nhíu mày.
Khi Cửu Diễm đi tới, thân hình lóe lên, lập tức nhảy lên, xuất hiện trên sân khấu, nhìn Giang Cung Tuấn lạnh lùng nói: “Giang Cung Tuấn, mời đi cùng chúng tôi một chuyến
Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn Cửu Diễm, sắc mặt trầm xuống, nói: “Tên quỷ này ông tới đây làm gì?”
Cửu Diễm sắc mặt âm trầm nói: “Không muốn chỗ này máu chảy thành sông thì ngoan ngoãn đi theo tôi, nếu không… su.
Hành động của ông ta.
Một hơi thở khủng khiếp phun ra từ ba chiến binh bộ tộc ở đằng xa.
Hơi thở này khiến nhiều người sửng sốt.
Giang Cung Tuấn lạnh lùng quát: “Cửu Diễm, ba gia tộc các người muốn làm loạn?”
“Giang Cung Tuấn, lần này chỉ là vì cậu ngoan ngoãn đi theo chúng tôi, nếu không, không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết ở chỗ này”
Giang Cung Tuấn trầm mặc.
Những người này không biết chuyện gì đã xảy ra, vì không phải ai cũng biết đến sự tồn tại của các cổ võ giả.
Có sự nghi ngờ trên khuôn mặt của họ.
Chỉ có Vương một mặt bình tĩnh, tựa như đã biết chuyện này từ lâu.
Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi nói: “Được, tôi sẽ đi cùng các người.”
Anh biết rằng những người ở đây là những người bình thường.
Nếu anh ta từ chối, ba gia tộc lớn sẽ phát động một cuộc tấn công tàn nhẫn, và nhiều người sẽ chết ở đây.
Mọi người ở đây đều là những quan chức lớn, nếu một người chết đi sẽ gây ra chấn động lớn, nếu người này chết chắc chắn sẽ làm tổn hại đến nền tảng của Đại Lan.
Cửu Diễm nhanh chóng ra tay, phong ấn vài điểm trọng yếu trên người Giang Cung Tuấn.