Chiến Thần Xuất Kích

Chương 599: Chương 599: Giết chết Giang Quốc Đạt




Giang Quốc Đạt cầm kiếm, nhìn thấy Giang Cung Tuấn giống như một người đồng, vẻ mặt ông ta cũng mang theo nghi hoặc.

Này rốt cuộc là loại võ công gì?

Nhà họ Giang cất giữ không ít sách cổ, ghi lại các chuyện trong thời kỳ lịch sử, ghi lại các võ học thất truyền, nhưng mà ông ta chưa từng nhìn thấy sách cổ nào ghi lại võ công Giang Cung Tuấn đang thi triển.

Ông ta giơ kiếm.

Trường kiếm trong tay trở nên rực rỡ.

“Giết!”

Sắc mặt trầm xuống, rống to một tiếng, cầm kiểm xông qua.

Trong nháy mắt xông qua, trường kiểm trong tay phát ra kiếm khí đáng sợ.

Một đạo!

Hai đạo!

Năm đạo!

Mười đạo!

Mười một đạo!

Mười hai đạo!

Trong khoảnh khắc, mười hai đạo kiếm khí nở rộ.

Trường kiếm trong tay hơi nghiêng.

Mười hai đạo kiếm khí ùn ùn thổi quét đến, ở trong không trung hình thành một đạo lưới kiếm, mang theo khí tức đáng sợ chậm rãi thổi quét về phía Giang Cung Tuấn.

“Thiên, Thiên tuyệt Thập tam kiếm.”

“Mười hai đạo kiểm khí, này, chỉ thiếu một đạo kiếm khí, là có thể tu luyện triệt để Thiên tuyệt Thập tìm kiếm.”

“Kiểm khí thật đáng sợ, cách xa như vậy, tôi vẫn cảm thấy trong lòng run sợ”

Võ giả phía xa toàn bộ đều thay đổi sắc mặt.

“Ông nội, đừng mà..”

Giang Vô Song cũng bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, nhịn không được hét to một tiếng.

Nhưng mà, đã muộn rồi.

Mười hai đạo kiếm khí mang theo lực lượng không gì địch nổi, tựa như mười hai tia laser, chém về phía Giang Cung Tuấn.

Vẻ mặt Giang Cung Tuấn khẽ biến đổi, thân thể nhanh chóng lùi lại.

Chính là tốc độ của anh không nhanh bằng tốc độ của kiểm khí.

Một đạo kiếm khí tức thì thổi quét đến, tấn công phía sau lưng anh.

Lực phòng ngự của Thần công kim cương bất phá rất mạnh, tuy là thân thể bên ngoài của anh không bị thương, nhưng mà lực đạo của kiếm khí quá lớn, khí huyết trong cơ thể anh bị chấn động đến quay cuồng, huyết khí quay cuồng không thể áp chế, phun ra một ngụm máu tươi.

Sau khi bị đánh trúng, tốc độ của anh trở nên chậm chạp.

Một kiểm khí khác chém tới.

Anh trong nháy mắt lại bị đánh trúng.

Toàn thân trên dưới đều bị công kích.

Trong cơ thể anh, bị nội thương nghiêm trọng trong nháy mắt, rốt cuộc không thể nhấc nổi chân khí, thân thể giống như một quả bóng cao su, từ trên trời giáng xuống, rớt trên mặt đất.

Oanh!

Hãm sâu vào trong lớp tuyết dày, hoa tuyết bắn lên tung tóe.

“Hô!”

Võ giả phía xa đều hít một ngụm khí lạnh.

Quá mạnh rồi.

Thiên tuyệt thập tam kiếm quá mạnh mẽ, quá đáng sợ.

Kiểm thuật sắc bén, đáng sợ như thế, thiên hạ ai có thể chống cự?

Không hổ là đứng đầu Tứ đại gia tộc cổ xưa, kiểm thuật tuyệt thể truyền thừa ngàn năm của nhà họ Giang.

Sắc mặt Tề Hải âm trầm rất đáng sợ.

Ông ta không nghĩ tới, Giang Quốc Đạt mạnh như vậy, còn đem Thiên tuyệt thập tam kiếm luyện tới thập nhị kiếm, ngay cả Giang Cung Tuấn cũng bị đánh bại, anh ta căn bản không phải là đối thủ.

Ông ta âm thầm tìm cơ hội, muốn trốn đi.

Mà Giang Quốc Đạt, thân thể hạ xuống, đáp xuống mặt đất, đi về phía Giang Cung Tuấn vừa rơi xuống.

Ông ta muốn nhìn xem Giang Cung Tuấn rốt cuộc đã chết hay chưa.

Ông ta đi qua, đánh ra một chưởng, kinh lực thổi quét, tuyết đọng trên mặt đất trong nháy mắt bị đánh văng ra.

Cả người Giang Cung Tuấn đều là máu ngã trên mặt đất, hấp hối.

“Giang Cung Tuấn...”

Giang Vô Song nhanh chóng chạy tới, muốn nâng Giang Cung Tuấn trên mặt đất dậy.

Nhưng mà Giang Quốc Đạt giơ kiểm lên ngăn cô ta lại.

“Ông nội...” Giang Vô Song nước mắt lưng tròng.

Giang Quốc Đạt thản nhiên nói: “Cậu ta lạm sát người vô tội, ông phải thanh lý môn hộ, đây đều là do cậu ta tự tìm đến.”

Tất cả mọi người đều nghĩ Giang Cung Tuấn đã chết.

Nhưng mà, ngay tại giờ khắc này, Giang Cung Tuấn mạnh mẽ xoay người đứng lên, nhanh chóng ra tay, trong lúc Giang Quốc Đạt sơ suất, trường kiểm trong tay đâm xuyên qua cơ thể ông ta.

“Cậu...”

Giang Quốc Đạt trừng to mắt, sắc mặt mang theo vẻ không thể tin được.

“Này?”

Võ giả phía xa đều thay đổi sắc mặt.

Giang Cung Tuấn thu kiếm, đồng thời nhanh chóng đánh ra một chưởng vỗ vào ngực Giang Quốc Đạt.

Một chưởng này, lực đạo anh sử dụng không lớn,

Nhưng mà thân thể của Giang Quốc Đạt lại bay ngược ra ngoài, bay xa hơn trăm mét, cuối cùng hung hăng ngã quỵ trên mặt đất.

Quả nhiên.

Trong lòng Giang Cung Tuấn vui vẻ.

Anh thành công rồi.

“Đi”

Anh cũng dám dừng lại lâu, xoay người gọi Tề Hải một tiếng.

Sau đó bước lên từng bước, xuất hiện trước người Ngọc Kiều và Nguyệt Kiều, mỗi tay kéo một người, bước ra vài bước, thân thể bay vút lên trời, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Tề Hải thấy Giang Cung Tuấn đánh lén Giang Quốc Đạt thành công, cũng không dám ở lại, nhanh chóng rút lui.

“Tộc trưởng.”

“Ba...”

“Ông nội...”

“Ông cụ Giang.”

Giang Cung Tuấn cùng Tề Hải trốn đi, người nhà họ Giang, các võ giả khác mới kịp phản ứng lại, nhanh chóng chạy về phía Giang Quốc Đạt.

Giang Quốc Đạt trúng một kiếm, lại trúng một chưởng.

Ông ta nôn ra không ít máu, sắc mặt tái nhợt, lúc bị người ta nâng dậy đã không còn hơi thở.

“A.....”

“Giang Cung Tuấn, tôi với cậu không đội trời chung”

Tiếng gầm thét phẫn nộ vang vọng.

Lúc này, bên ngoài Nhất Tuyển Thiên.

“Ha ha...”

Tề Hải cất tiếng cười to: “Cậu Giang, lần này coi như anh lập công lớn, khoảng cách gần như vậy, đâm Giang Quốc Đạt một kiếm, sau đó lại bị một chưởng, Giang Quốc Đạt khẳng định là không sống được, cho dù ông ta không chết cũng bị trọng thương, đại hội Thiên Sơn đến ông ta nhất định là không thể khỏi hẳn, vậy là bớt đi một kẻ địch mạnh rồi”

Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: “Tất nhiên rồi, Giang Quốc Đạt là thất cảnh, tôi cũng là lúc cảnh đỉnh, tôi ở trong lúc ông ta sơ suất dùng toàn lực đánh lén, ông ta khẳng định là không sống được.”

“Được, không tệ“.

Tề Hải vỗ vai Giang Cung Tuấn nói: “Sau khi trở về, tôi nhất định sẽ giúp anh nói chuyện trước mặt Lão đại, Lão đại một khi cao hứng, nhất định sẽ khen thưởng anh.”

Giang Cung Tuấn cười nhạt, không nói nhiều,

Bọn họ nhanh chóng rời đi.

Nửa ngày sau, xuất hiện ở sơn trang ngoại thành Thiên Triều.

“Cái gì?”

Âu Dương Lãng mạnh mẽ đứng lên, nhìn Tề Hải, trong mắt mang theo một mặt khiếp sợ: “Cậu... cậu nói... Giang... Giang Cung Tuấn giết Giang Quốc Đạt rồi?”

“Ha ha...” Tề Hải cười to nói: “Lão đại, hoàn toàn chính xác, Giang Quốc Đạt thi triển Thiên tuyệt thập Tam kiếm, đánh bại Giang Cung Tuấn, ông ta trong lúc sơ ý bị Giang Cung Tuấn đánh lén, trúng một kiếm, lại bị Giang Cung Tuấn bổ một chương, một kiếm trúng tim, một chương cũng trúng tim, ông ta hẳn là không sống được.”

“Được, tốt lắm”

Âu Dương Lăng kích động ôm Giang Cung Tuấn vào ngực.

“Cút...”

Giang Cung Tuấn dùng sức đẩy Âu Dương Lãng ra, thản nhiên nói: “Tôi không có hứng thú với đàn ông”

Âu Dương Lãng một chút cũng không hề tức giận.

“Cậu em Giang, lần này cậu lập công lớn, cậu có biết Giang Quốc Đạt vẫn luôn là cái gai trong lòng tôi không, ông ta là cường giả thất cảnh, lại thêm Thiên tuyệt thập tam kiếm, thiên hạ người có thể đánh bại ông ta không có mấy, càng đừng nói là đánh chết, từ hôm nay trở đi, cậu chính là anh em của tôi, tôi có ăn, cậu tuyệt đối cũng có uống”

Tâm tình Âu Dương Lãng rất tốt.

Giang Cung Tuấn giết Giang Quốc Đạt, giúp ông ta giải quyết một cái gai lớn.

Mà Tề Hải, cũng đem chuyện ở Nhất Tuyến Thiên kể lại một lần.

Sau khi biết được Giang Cung Tuấn giết rất nhiều người, Âu Dương Lãng cười ngoác đến mang tai.

Giang Cung Tuấn giơ tay nói: “Thuốc giải đâu?”

“Không dám, không dám.”

Âu Dương Lãng lấy ra một bình sứ nhỏ, đổ từ bên trong ra một viên thuốc, đưa tới nói: “Đây là thuốc giải, uống viên thuốc này xong, từ nay về sau, trong cơ thể cậu sẽ không còn kịch độc nữa, cậu tự do rồi”

Giang Cung Tuấn cũng không hề do dự, trực tiếp nuốt vào.

Âu Dương Lãng cười nói: “Cậu em Giang, cậu cũng mệt mỏi rồi, lại còn bị thương, mau xuống nghỉ ngơi cho tốt.”

Nói xong lại đưa một lọ thuốc qua.

“Đây là thuốc chữa thương tôi tự điều chế, đối với chữa trị nội thương có tác dụng lớn.”

Giang Cung Tuấn nhận lấy, xoay người rời đi.

Về tới phòng trên lầu.

Vừa vào phòng, anh cũng không tiếp tục kiên trì nữa, phun ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó tức khắc ngã xuống mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.