Không còn đường lui. Giang Cung Tuấn thật sự không còn đường lui nữa.
Vì những người ủng hộ ở phía sau lưng mà anh phải kiên trì không thay đổi tiếp tục đi con đường này.
Anh nghiêm túc gật đầu, đảm bảo: “Tôi nhất định sẽ không để mọi người phải thất vọng”
Có câu nói này của Giang Cung Tuấn thì Trần Vũ Yến cũng yên tâm.
Ba người ăn cơm qua loa.
Sau khi ăn xong, Giang Cung Tuấn vội vàng rời đi, tiến về phía trụ sở chính của Quân Xích Diễm.
Trụ sở chính của Quân Xích Diễm, phòng làm việc Thiên Soái.
Trong phòng làm việc ngoại trừ Giang Cang Tuấn ra thì còn có Ngô Huy và Triều Dân.
Giang Cung Tuần nhìn danh sách nội bộ đã được sửa lại của quân Xích Diễm.
Ngoại trừ Ngô Huy và Triều Dân ở trước mắt ra thì toàn bộ những người khác đều có vấn đề.
Những người này đều là người của phe phái khác.
Không phải là người của thương hội Đại Đông thì chính là người của Cổ Môn, và có một số là người của Vương.
Giang Cung Tuấn nhìn danh sách trong tay.
Ở trong danh sách chỉ nói Tướng quân ba sao thì đã có hai người rồi.
Một người là phó tổng giám đốc đẹp trai đột nhiên nhận chức Chu Cương, người còn lại là Mã Sĩ Luân đang tạm thời quản lý quân Xích Diễm sau khi Thiên Tử đã chết lúc trước.
“Đại ca, khi nào mới hành động?” Ngô Huy đã yên đến không chịu nổi rồi.
Còn Triều Dân thì nhắc nhở: “Thiên Soái, anh cần phải hiểu rõ, hơn hai mươi người đó, những người này cũng không phải là người bình thường, đều là cấp bậc tướng quân. Nếu như động vào việc này thì nội bộ Quân Xích Diễm xem như trống rỗng, anh đi đâu mà tìm người lấp vào chỗ trống chứ?”
Giang Cung Tuấn suy nghĩ rồi nói: “Đến Nam Cương”
Nơi mà Giang Cung Tuấn tin tưởng cũng chỉ có Nam Cương.
Mặc dù trong nội bộ của Nam Cường cũng có mâu thuẫn, cũng có những người của phe phái khác. Thế nhưng anh vẫn hiểu rõ phần lớn người trong đó.
“Anh đồng ý thì những bộ phận khác cũng không chịu”
“Không lo được nhiều như vậy, bắn phát súng đầu tiên trước đã”.
Giang Cung Tuấn đưa tay chỉ vào tên Chu Cương rồi nói: “Chọn anh ta mà ra tay đi. Ngô Huy, lập tức thông báo mang một ngàn quân Xích Diễm từ Nam Cường đến đây nhận vũ khí, hành động suốt đêm. Bắt Chu Cường trước, xét xử và định tội ngay trong đêm”
“Vâng.” Ngô Huy đứng lên quay người rời đi.
Giang Cung Tuấn tiếp tục dặn dò nói: “Tướng quân Triều, anh đi liên hệ với Hình Điện ở bên kia chuẩn bị sẵn sàng, sau khi tôi bắt người về sẽ trực tiếp dẫn đến Hình Điện. Trước hết thẩm vấn, phán quyết, định tội rồi nói tiếp, tôi muốn xem sau khi định tội có ai dám nhảy ra”
“Vâng, tôi lập tức đi ngay” Triều Dân lập tức rời đi.
Giang Cung Tuấn cũng đi ra ngoài theo.
Tốc độ Ngô Huy triệu tập binh sĩ rất nhanh.
Trong thời gian mười phút ngắn ngủi đã tập kết xong một nghìn lính tinh nhuệ của quân Xích Diễm.
Một nghìn người này đều là Ngô Huy mang từ Nam Cương đến đây.
Một nghìn người này đã từng theo Giang Cung Tuấn tiến vào thành phố Tử Đằng, tuyệt đối trung thành với Giang Cung Tuấn.
Trụ sở chính của Quân Xích Diễm, ở trong một bãi đất trống.
Trên một trăm chiếc xe quân đội đã tập kết xong, hơn một nghìn chiến sĩ được trang bị vũ khí đã tụ họp lại.
Giang Cung Tuấn mặc trang phục chiến đấu trên người đi đến.
“Chào Thủ trưởng”
Âm thanh vang dội có trật tự truyền đến.
Ngô Huy mặc trang phục chiến đấu trên người chạy chậm đến, đứng thẳng tắp, cúi chào, lớn tiếng la lên: “Bẩm Thiên Soái, một nghìn Quân Xích Diễm đã tập kết xong, chờ mệnh lệnh”
Giang Cung Tuấn nhìn Quân Xích Diễm đứng thẳng tắp, ra lệnh nói: “Xuất phát” “Bên trái, quay, chạy bộ, chạy”. Quân Xích Diễm nhanh chóng xuất phát, lên xe quân đội.
Sau đó hơn một trăm chiếc xe quân đội trùng trùng điệp điệp xuất phát, đi ra khỏi trụ sở chính của Quân Xích Diễm.
Trụ sở chính của Quân Xích Diễm bị không ít người nhìn chằm chằm vào.
Tin tức Quân Xích Diễm xuất động này nhanh chóng được truyền đi.
Thiên An Cung.
Bây giờ đã là mười một giờ tối, thế nhưng Vương vẫn còn chưa ngủ. Trên người ông ta mặc bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, đang đọc sách trong phòng sách. Ngay lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Một cô gái trẻ tuổi đi đến.
Cô gái này khoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, trên người mặc một bộ váy kẻ sọc màu be, để kiểu tóc dài xoăn gợn sóng màu vàng.
“Ba” Cô gái đi đến gọi một câu.
“Tố Như”.
Vương đặt quyển sách trong tay xuống, nhìn cô gái đang đi đến nay, trên mặt nở một nụ cười, hỏi: “Đã trễ như vậy rồi sao còn chưa ngủ, có chuyện gì không?”
Trần Tổ Như đi đến, ngồi xuống ở chỗ đổi diện ông Vương.
“Ba, những năm nay con đều du học ở nước ngoài, vẫn luôn ở cùng nhau thì ít mà xa cách nhau thì nhiều, ba cũng sắp về hưu rồi, đợi sau khi ba về hưu thì chúng ta cùng ra nước ngoài định cư có được không?”.
Vương cười một cái rồi nói: “Tổ Như, con nghĩ nhiều rồi, những người ở vị trí như ba thì cho dù đã về hưu cũng không có cách nào rời khỏi thủ đô này một bước”
“Nhưng mà.”
Vào lúc này, cửa phòng bị đẩy ra một lần nữa.
Ảnh Tử đi đến.
Nhìn thấy Trần Tố Như cũng đang ở đây thì anh ta lập tức nói: “Đợi lát nữa tôi sẽ quay lại”
Nói xong anh ta lập tức đi ra ngoài.
“Có việc gì thì cứ nói”
Ông Vương mở miệng gọi Ảnh Tử lại, quay sang nhìn Trần Tổ Như rồi nói: “Tố Như, con đi ra ngoài trước đi, ba còn có việc.”
“Vâng”
Trần Tổ Như nhìn Ảnh Tử một chút, sau đó quay người rời đi.
Cô ta rời đi rồi thì ông Vương mới hỏi: “Đã trễ như vậy rồi, còn có việc gì không?”
Biểu cảm của Ảnh Tử trở nên nghiêm trọng mà nói: “Vừa nãy có tin tức truyền đến, Quận Xích Diễm đã hành động”
“Cái gì?”.
Bỗng nhiên ông Vương khiếp sợ đứng lên, hỏi: “Quân Xích Diễm hành động rồi sao?”
“Vâng”
Ảnh Tử gật đầu nói: “Một nghìn Quân Xích Diễm. Một nghìn người này được Giang Cung Tuấn mang từ Nam Cương đến đây”.
Mấy giây sau ông Vương mới ngồi xuống, hỏi: “Giang Cung Tuấn ra tay với người nào?”
Ảnh Tử lắc đầu nói: “Không biết”.
Ông Vương chậm rãi nói: “Đêm nay thủ đô đã được định trước sẽ không yên bình rồi. Cậu đi theo dõi đi, nếu như có bất cứ tin tức nào thì lập tức báo cho tôi biết”
“Vâng”
Ảnh Tử quay người rời đi.
Sau khi anh ta rời đi, vẻ mặt của ông Vương càng ngày càng nghiêm nghị.
Cuối cùng Giang Cung Tuấn cũng ra tay rồi sao?
Anh muốn bắt ai để khai đao?
Cổ Môn và thương hội Đại Đông sẽ phản kích như thế nào?
Ông Vương vừa mong đợi vừa sợ.
Chuyện Quận Xích Diễm xuất động nhanh chóng truyền ra khắp toàn bộ thủ đô.
Các thế lực lớn, các gia tộc lớn, tài phiệt ở thủ đô đều biết Quan Xích Diễm xuất động.
Đêm nay, rất nhiều người ở thủ đô đều không ngủ, đều đang đợi tin tức.
Giang Cung Tuần ngồi ở trên một chiếc xe quân đội.
Trước khi xuất phát anh đã thông báo cho người của Phái Thiên Môn, bảo người của Phái Thiên Môn đợi trong bóng tối.
Quận Hồn không động thì Thiên Môn không động, Quận Hồn động thì Thiên Môn ra.
Quận Hồn dám ngăn cản, giết không tha.
Buổi tối hôm nay, Giang Cung Tuấn đã quyết tâm làm ra một số chuyện.
Anh muốn phá vỡ bố cục đang có ở thủ đô hiện giờ.
“Thiên Soái, phía trước chính là trụ sở của Chu Cương, dựa theo tính báo thì sau tám giờ tối Chu Cương vẫn luôn ở đó chưa có rời đi.”
Ngô Huy báo cáo tình hình với Giang Cung Tuấn.
“Ừm, tốt lắm” Giang Cung Tuấn gật đầu.
Xe quân đội tiếp tục tiến lên.
Khoảng chừng nửa tiếng sau.
“Thiên Soái, đã đến rồi” . đam mỹ hài
Giang Cung Tuấn xuống xe, dặn dò mà nói: “Bao vây lại, không được thả bất cứ kẻ nào”
Quận Xích Diễm vừa hành động, binh sĩ trước cửa nhà Chu Cương lập tức giơ súng lên, một binh sĩ đi qua nhìn những kẻ khách không mời mà đến, lạnh lùng hỏi: “Ai đó? Có biết đây là chỗ nào hay không? Đây là phủ của Tướng quân Chu..”
Lời của binh sĩ này còn chưa kịp nói hết thì Ngô Huy đã chia súng vào đầu của anh ta, lạnh lùng mà nói: “Đến bắt Chu Cương đó. Quân Xích Diễm hành động, mời phối hợp, nếu như không phối hợp thì trực tiếp đánh chết”
Nghe vậy thì binh sĩ này bị dọa sợ, lập tức giơ tay lên.
Giang Cung Tuấn chắp hai tay sau lưng, đi vào trong phủ.
Vừa đi vào đã nhìn thấy Chu Cương mặc đồ ngủ đi ra, phía sau anh ta còn dẫn theo mười mấy binh sĩ được trang bị vũ khí.
Chu Cương nhìn thấy Giang Cung Tuấn dẫn theo binh lính đến phủ của mình thì lập tức giận. đến bốc khói, hét lớn: “Giang Cung Tuấn, anh có biết mình đang làm cái gì không?”
“Bắt lại” Giang Cung Tuấn trực tiếp ra lệnh.
Quân Xích Diễm ở sau lưng lập tức tiến lên phía trước.
“Ai dám động đến?” Chu Cương hét lớn.
Theo tiếng hét lớn của anh ta, người ở phía sau lưng anh ta lập tức giơ súng lên.
Giang Cung Tuấn la lên: “Người ngăn cản quân Xích Diễm chấp pháp, giết không tha”
“Cạch”
Vũ khí trong tay của quân Xích Diễm ở phía sau anh lập tức lên đạn.
Còn người đứng ở phía sau của Chu Cương thì sợ hãi, vứt súng xuống, hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống mặt đất.
“Dẫn đi”
Giang Cung Tuấn ra lệnh một câu, sau đó xoay người rời đi.
Chu Cương không phản kháng nữa, mặc cho quân Xích Diễm dẫn đi.