Sắc mặt Giang Cung Tuấn âm u tới đáng sợ, trên mặt gân xanh gồ lên, hệt như từng con giun vậy.
Anh không nghĩ tới anh đã ly hôn với Đường Sở Vi còn có người bắt Đường Sở Vi tới uy hiếp anh.
Anh không vì vậy mà mất lý trí.
Anh gọi một cuộc điện thoại cho Phương Vĩnh Cánh ở thành phố Tử Đằng.
Phương Vĩnh Cánh đang tiếp đãi một người khách thì điện thoại vang lên.
Ông ta lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn đã phát hiện là Giang Cung Tuấn gọi tới.
Ông ta lập tức đứng dậy, đi tới nơi không người.
“Tướng Long, sao tự dưng cậu lại gọi điện thoại cho tôi vậy.”
“Quỷ Kiến Sầu, ông đi điều tra tung tích hiện tại của Đường Sở Vi xem”
Phương Vĩnh Cánh hơi sững sờ sau đó gật đầu: “Được, năm phút đồng hồ sau sẽ có đáp án cho cậu”
Ông ta không biết đã có chuyện gì xảy ra, thế nhưng giọng điệu của Giang Cung Tuấn có chút là lạ.
Ông ta cúp điện thoại, sau đó lập tức gọi tới mạng lưới tình báo ngâm.
Sau khi Mộc Ninh rút lui khỏi, người của ông ta đã tiếp nhận sở tình báo.
Giang Cung Tuấn gọi điện thoại xong lại kiên trì chờ đợi.
Rất nhanh năm phút đồng hồ đã trôi qua.
“Tướng Long, không tra được hành tung của Đường Sở Vi, dường như cô ấy đã biến mất khỏi thành phố Tử Đằng”
“Đã biết”
Giang Cung Tuấn cúp điện thoại.
Anh đứng lên đi ra khỏi biệt thự Hắc Long, hét lớn: “Chuẩn bị xe”
Rất nhanh đã có một chiếc xe việt dã đổ đầy xăng được chuẩn bị xong, Giang Cung Tuấn lái xe rời khỏi thành phố Nam Cương.
Xuất quan, đi tới Thiên Sơn Quan.
Thiên Sơn Quan vốn là một nơi không ai quản lý trong các nước biên cảnh.
Nhưng các thành thị phụ cận Thiên Sơn Quan đều đã được nhét vào lãnh thổ Đại Lan, đương nhiên Thiên Sơn Quan cũng là lãnh địa thuộc về Đại Lan.
Giang Cung Tuấn lái xe tới chân núi Thiên Sơn, dừng xe xong anh trực tiếp lên núi Thiên Sơn.
Đỉnh núi Thiên Sơn.
Nơi đây có mấy căn nhà gỗ.
Nơi đây cũng là nơi Giang Cung Tuấn kịch chiến với cao thủ hai mươi tám nước lúc trước.
Trong nhà gỗ.
Đường Sở Vi ngôi trên ghế.
Cô nhìn người trong phòng, vẻ mặt lạnh như băng nói: “Các người muốn bắt ta uy hiếp Giang Cung Tuấn? Các người nghĩ lầm rồi.
Tôi theo anh ãy đã ly hôn, chúng tôi không còn bất kỳ quan hệ gì.
Anh ấy sẽ không quan tâm tới tôi, cũng sẽ không vì cứu tôi mà một người một ngựa tới đây.”
Cô đang ngồi đối diện với một lão già.
Ông lão mặc áo bào tro mộc mạc, tóc bạc râu dài, thoạt nhìn tiên phong đạo cốt.
Ông ta là quan chủ Ngũ Đài quan trên núi Ngũ Đài thủ đô.
Tên Mộ Dung Tập.
Mộ Dung Tập liếc mắt nhìn Đường Sở Vi, thản nhiên nói: “Đây không phải vấn đề cô cần lo lắng.
Hiện tại cô nên lo lắng cho chính bản thân mình.
Nếu như Giang Cung Tuấn không đến, cô không có chút giá trị lợi dụng nào, vậy nơi này sẽ là đất chôn xương của cô”
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Đường Sở Vi cũng không còn là thiếu nữ chuyện gì cũng không hiểu như trước kia.