Không lâu sau Giang Cung Tuấn đã quay trở lại sơn trang biệt lập này..
Xuất hiện trên ban công lầu hai, khi đang bước vào phòng.
"Cậu đi đâu đấy?" Một giọng nói vang lên, Giang Cung Tuấn nhìn sang chỗ phát ra âm thanh, thấy trong sân phía dưới có một ông già đang ngồi xếp bằng.
Ông ta chính là Âu Dương Lãng.
Âu Dương Lãng nhảy vọt lên, xuất hiện trên ban công lầu hai.
Giang Cung Tuấn vẻ mặt bình tĩnh nhìn ông †a, nhưng trong lòng lại có chút kinh ngạc.
Lúc đi ra ngoài, anh đã quan sát rất kỹ, xung quanh không có ai, hơn nữa lúc rời khỏi cũng rất cẩn thận, luôn đề phòng có người theo dõi, không ngờ khi trở về lại nhìn thấy Âu Dương Lãng.
Anh điềm tĩnh nói: "Ở trong phòng có chút nhàm chán, nên tôi ra ngoài đi dạo một chút, sao, không được à?" "Được, tất nhiên là được”
Âu Dương Lãng nói: "Giang Cung Tuấn, tôi thật sự xem trọng cậu, tôi hi vọng cậu có thể hợp tác với tôi, chứ không phải dùng thuốc độc để ràng buộc cậu."
"Không thể nào”
Giang Cung Tuấn từ chối: "Tôi giúp ông làm một chuyện cuối cùng, sau khi xong chuyện, tôi hi vọng ông có thể đưa tôi thuốc giải, tôi sẽ không thông đồng làm bậy với ông" "Cậu không thể quay lại được nữa”
"Dù là như thế, tôi cũng không thể nào làm những việc nối giáo cho giặc, không về được cũng tốt, tôi có thể lựa chọn quy ẩn, giống những ngày tháng nhàn nhã.
"Tôi tin cậu sẽ nghĩ thông suốt" Âu Dương Lãng không nói gì thêm, thoáng cái liền xuất hiện ở dưới sân.
Giang Cung Tuấn hít một hơi thật sâu.
Lúc anh đi, rất cẩn thận, phía sau chắc là không có ai theo dõi, có lẽ không ai nhìn thấy anh đi gặp mặt người khác.
Trừ phi Âu Dương Lãng đã bước vào bát cảnh, nếu không thì, anh chắc chắn có thể cảm nhận được Âu Dương Lãng có đi theo mình hay không.
Nhưng, khả năng này rất khó xảy ra.
Theo thông tin mà Cao Nghị cung cấp, sức mạnh của Âu Dương Lãng không rõ, ông ta đại khái cũng đang ở thất cảnh, không thể nào bước vào bát cảnh được.
Anh quay vào phòng và đóng cửa lại.
Ngọc Kiều, Nguyệt Kiều ngủ say như chết.
Sau khi Giang Cung Tuấn vào phòng, anh cũng giải huyệt đạo cho họ, sau đó lại ngồi xếp bằng, bắt đầu nhắm mắt suy nghĩ.
Lúc này, ở thành phố Thiên Triều.
Trong một căn phòng cao cấp của một khách sạn năm sao.
Hai người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi cùng nhau.
Đó là Đường Sở Vi và Giang Vô Song vừa mới đến, sau khi bọn họ đến thành phố Thiên Triều, cũng không vội vàng đến phái Thiên Sơn, mà đang đợi các cường giả khác trong Vương Thiên Điện.
Đường Sở Vi khoác một bộ đồ ngủ mỏng tanh, bắt chéo hai chân, nhìn Giang Vô Song, nói: "Hầu như tất cả cường giả của Vương Thiên Điện đều đã tụ tập ở Thiên Triều rồi, khi nào chúng ta mới hành động?”
Giang Vô Song bĩu môi, nhìn Đường Sở Vi nói: "Hành động, hành động thế nào? Bây giờ chúng †a còn không biết Giang Cung Tuấn ở đâu, ngay cả bị ai bắt Hứa Linh đi cũng không xác định được."
Nghe vậy, Đường Sở Vi nghiêm mặt suy tư, Giang Cung Tuấn đang ở đâu, người Đường Gia Quân bị ai bắt đi, cô hoàn toàn không hay biết.
Mặc dù nói khoảng cách từ thành phố Thiên Triều đến Thiên Sơn Phái không xa, nhưng bây giờ cô lại giống như con ruồi không đầu.
“Thế phải làm sao?”
Cô hỏi.
Giang Vô Song suy nghĩ một hồi rồi nói: "Em gọi điện cho ông nội hỏi thử tình hình, nhà họ Giang ở giới cổ võ cũng có địa vị nhất định, giới cổ võ có chuyện gì chắc chắn nhà họ Giang sẽ biết, em hỏi ông nội thử xem có tung tích của Giang Cung Tuấn không”
Giang Vô Song nói rồi, lấy điện thoại di động ra và gọi cho Giang Thời đang ở thủ đô.
Không lâu sau, điện thoại kết nối.
"Ông nội."
Giang Vô Song nói.
"Ừm" Giang Thời nhẹ giọng đáp lại một tiếng, hỏi:
- ---------------------------