Chiến Thần Xuất Kích

Chương 406: Chương 406: Mối nghi ngờ của Thiên Tử






Y Đình Thì đi rồi, Giang Cung Tuấn ngôi khoanh chân dưới sàn, bắt đầu ngồi thiền suy tưởng, và tu luyện.

Cùng lúc đó ở thủ đô, tại biệt thự Thiên Tử.

Thiên Tử ngôi trên ghế sô pha với vẻ mặt nặng nề, trong tay gã ta nghịch một khẩu súng.

Mà ở mặt đất phía trước gã ta, có một người đàn ông trung niên đang quỳ.

Người này tuổi trạc bốn mươi, bộ dáng rất bình thường, trên gương mặt còn có một vết sẹo rất dài, nhìn qua có hơi dữ tợn và đáng sợ.

“Nói đi, làm thế nào đây?”

Thiên Tử nghịch khẩu súng, lạnh lùng mở miệng.

Cơ thể của người đàn ông quỳ trên đất run như cầy sấy, đáp: “Ông...

ông chủ, cho...

cho tôi thêm một cơ hội nữa, cho...

cho tôi ba ngày, tôi nhất định có thể tra ra được là kẻ nào đã lẻn vào căn cứ nghiên cứu, và tra ra được người nào đã trộm tài liệu nghiên cứu, tôi nhất định sẽ lấy được dữ liệu về”

“Đao Việt Bân, ba ngày, tôi chỉ cho ông ba ngày, nếu trong ba ngày không tìm được dữ liệu nghiên cứu vê cho tôi, thì mang đầu tới gặp, nhớ kỹ, ai nhìn thầy tư liệu thì giết kẻ đó ”

“Vâng vâng, vâng”

Người đàn ông quỳ trên mặt đất gật mạnh đầu một cái.

Thiên Tử quát to: “Cút, cái thứ xôi hỏng bỏng không.”

Đao Việt Bân không dám ở lại, mà ba chân bốn cẳng rời đi.

Sau khi ông ta đi, có một ông già đi ra từ trong một căn phòng khác.

Ông già mặc áo đạo sĩ, râu tóc bạc phơ, trong tay câm một cây phất trần.

Ông ta chính là Mộ Dung Tập.

Thiên Tử xoa nhẹ huyệt thái dương, hỏi: “Chuyện tư liệu nghiên cứu bị trộm, ông thấy thế nào?”

Mộ Dung Tập ngồi xuống, thản nhiên đáp: “Những việc này vẫn luôn do cậu phụ trách, tôi cũng chưa từng tiếp xúc qua, nên cũng không có cách nhìn gì cả, ngược lại là cậu, cậu thấy thế nào? Nếu để vị kia biết thì cậu chịu không nổi đâu”

Sắc mặt của Thiên Tử nặng nề, trầm giọng bảo: “Thật đúng là tà môn, sở nghiên cứu có trọng binh trấn giữ, mà phòng nghiên cứu lại có cơ quan trùng trùng, rốt cuộc là kẻ nào có thể có được bản lĩnh lớn đến thế, có thể trộm tài liệu nghiên cứu đi một cách im hơi lặng tiếng như vậy”

Mộ Dung Tập hỏi: “Có bản sao lưu không?”

Thiên Tử gật đầu: “Ngược lại cũng có, nhưng dữ liệu đã bị lộ, nhất định phải nhanh chóng lấy về”

Mộ Dung Tập lại hỏi: “Nghiên cứu như thể nào rôi?”

Thiên Tử đáp: “Đã rất hoàn hảo rồi, tỷ lệ tử vong đã giảm xuống rất nhiều, chỉ có virus vẫn sẽ xâm chiếm vào hệ thần kinh não, khiển người ta phát điên, một khi trúng virus, vậy thì không sống lâu được, cùng lắm tuổi thọ chỉ được ba năm.

Ba năm quá ngắn, vẫn cần phải không ngừng cải tiến”

“Ừm”

Mộ Dung Tập gật nhẹ đầu.

Thiên Tử lại rơi vào trong suy nghĩ, một hồi lâu sau mới hỏi: “Liệu có phải là Giang Cung Tuấn đang thâm giở trò quỷ không nhỉ?”

“Hửm?”

Mộ Dung Tập sững sờ, hỏi: “Sao lại nói lời này?”

Thiên Tử lắc đầu đáp: “Đây cũng chỉ là trực giác của tôi thôi, tôi cứ cảm thấy hình như thằng nhóc này biết gì đó, khoảng thời gian trước khi còn ở thủ đô, cậu ta còn đặc biệt chạy tới hỏi tôi chuyện trăm năm trước.

Hình như cậu ta đã biết kế hoạch trăm năm trước đó, tôi đang tự hỏi những thứ này là ai đã nói cho cậu ta biết.”

Mộ Dung Tập không tỏ thái độ gì.

Thiên Tử tiếp tục nói: “Độc Bộ Vân bị cướp mất, tôi cũng nghi ngờ là Giang Cung Tuấn.

Khoảng thời gian này tôi vẫn luôn phái người theo

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.